“Hóa ra là do say rượu nên mất lý trí, thế nhưng cũng không thể trùng hợp như vậy chứ. Bố, bố nghĩ kỹ đi, cô gái kia nếu thật sự là… chị gái con, thì bố phải chuẩn bị tư tưởng rằng bất cứ lúc nào bố cũng có thể bị người ta vạch trần. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của bố.” Vương Trì Văn nhắc nhở bố mình phải suy tính kỹ càng rồi hãy đưa ra quyết định.
“Ta chỉ là bảo con đi làm giám định, chứ không nói nhất định phải nhận, con nhiều lời như vậy làm gì.” Thị trưởng lườm con trai mình một cái.
Lẽ nào ông lại không biết cái lợi cái hại trong đó?
“Được, nhưng buổi chiều hôm nay con không có thời gian. Ngày mai con đến bệnh viện, ba đưa tài liệu của người có thể là chị gái con kia cho con đi.” Vương Trì Văn nhíu mày gật đầu.
“Con bé ở bệnh viện Nhân Tể, tên là Thẩm Khanh Khanh, bây giờ vẫn còn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt. Nhưng con phải cẩn thận một chút, không được để cho người khác phát hiện, đặc biệt là người nhà con bé.” Thị trưởng dặn dò.
“Ok, mà người nhà cô ấy có những ai?”
“Nó đã kết hôn, chồng là Lăng Duy Khiết của tập đoàn Lăng Vân. Ba nuôi là tổng giám đốc của tập đoàn Chính Đức, con bé còn có một đôi song sinh năm tuổi. Trong này là tài liệu về nó, con xem trước một chút đi.” Thị trưởng nói rồi đem túi tài liệu trước mặt đưa cho con trai.
Vương Trì Văn nghe vậy thì kinh ngạc thốt lên: “Bố, bố có lầm hay không vậy, nếu như cô ấy đã kết hôn sinh con rồi, bố hà tất gì lại phải đi chọc vào phiền phức. Con gái đã gả như bát nước hất đi, cho dù cô ấy thật sự là chị gái con thì bây giờ ba nhận cũng có ý nghĩa gì? Huống chi, người nuôi dưỡng chị ấy, còn cả người nhà chị ấy cũng đều không tệ. Tập đoàn Lăng Vân và tập đoàn Chính Đức đều nằm trong top 10 các doanh nghiệp lớn trong cả nước.”
“Có hạnh phúc hay không, sống có tốt hay không, đều không liên quan gì đến những vật ngoài thân đó. Thôi được rồi, không phải là con có hẹn với khách hàng sao, không sợ đến muộn à.” Thị trưởng Vương chê con trai mình nói nhiều, ông nhắc nhở.
“Thôi xong, chỉ còn có 15 phút, ba à, đây là khách hàng lớn, nếu như vụ làm ăn này không thành, bố phải bồi thường tổn thất cho con.” Vương Trì Văn vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Ngày hôm sau, Vương Trì Văn – con trai của thị trưởng đến bệnh viện, anh ta mượn danh nghĩa của ba để đến thăm Khanh Khanh, đích thân vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Qua bác sĩ anh ta được biết tình trạng của Khanh Khanh rất nghiêm trọng, Vương Trì Văn nhìn hai đứa trẻ thương tình. Nếu như Thẩm Khanh Khanh thật sự là chị gái anh ta, vậy thì hai đứa trẻ này chính là cháu trai mình. Nghĩ tới đây, trong lòng anh ta chợt có cảm giác thân thiết, anh ta đi về phía Lâm Lâm và Duệ Duệ hỏi: “Bạn nhỏ, bây giờ là buổi trưa rồi, chú đưa hai đứa ra ngoài ăn cơm được không?”
Lâm Lâm ngẩng đầu, nhìn Vương Trì Văn lắc đầu: “Cảm ơn chú, nhưng chúng cháu phải ở lại đây cùng với ba mẹ.”
Thấy hai đứa nhỏ hiểu chuyện lại hiếu thuận như vậy, Vương Trì Văn không kìm được cảm thấy yêu quý chúng. Thậm chí trong lòng anh ta còn có chút kỳ vọng, hy vọng rằng hai đứa nhỏ này chính là cháu trai mình. Như vậy, chẳng những anh ta có hai đứa cháu trai đáng yêu, mà chúng còn lớn bằng chừng này rồi.
“Này bạn nhỏ, các cháu muốn ăn gì, chú sẽ đi mua.” Vương Trì Văn lại nói.
Duệ Duệ kéo Lâm Lâm về, vừa lễ phép lại khách sáo: “Cảm ơn chú, tí nữa cậu của cháu sẽ mang đồ ăn đến cho chúng cháu.”
Vương Trì Văn nghe vậy, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Biết đâu mình mới chính là cậu của chúng, thế nhưng người cậu mà chúng nói lại không phải là anh ta, dĩ nhiên anh ta rất ghen tị.
“Lâm Lâm, Duệ Duệ, cậu tới đón hai đứa đây.” Vương Trì Văn vẫn còn muốn nói thêm vài câu, không ngờ phía sau lại truyền đến một giọng nói.
“Cậu…” Hai đứa bé kêu một tiếng cậu, trực tiếp bỏ rơi Vương Trì Văn.
“A Khiết, anh đi sửa soạn lại một chút, rồi ăn chút đồ ăn đi. Bộ dạng này của anh nếu Khanh Khanh nhìn thấy sẽ lo lắng đấy, hơn nữa anh cũng phải nghĩ cho hai đứa nhỏ nữa.” Thẩm Hạo Trự nhận lời tới khuyên nhủ Lăng Duy Khiết, nhìn thấy anh tự dằn vặt bản thân như vậy, anh ta cũng cảm thấy rất đau lòng.
Lăng Duy Khiết ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạo Trự, ánh mắt nguội lạnh, dường như kẻ ngồi đây chỉ là một cái xác rỗng, chỉ có giọng nói trầm khàn mơ hồ là chứng minh anh còn sống. “Anh đưa Lâm Lâm và Duệ Duệ về đi, một mình tôi ở đây cùng Khanh Khanh là được rồi.”
“Lăng Duy Khiết, bây giờ anh lập tức đưa Lâm Lâm và Duệ Duệ đi ăn cơm, sau đó sửa soạn lại bản thân cho sạch sẽ, nếu không tôi sẽ làm giúp anh.” Thẩm Hạo Trự tức giận nói.
Chưa bao giờ thấy một người còn sống sờ sợ lại đi chà đạp bản thân đến như vậy, nếu như người nằm trong kia còn không tỉnh, e là người bên ngoài sắp tới điện Diêm Vương báo danh trước rồi.
“Tôi muốn ở đây với Khanh Khanh.” Lăng Duy Khiết bình tĩnh nói, nói xong, đôi mắt của anh lại nhìn về phía phòng bệnh của Khanh Khanh.
Vương Trì Văn nhìn thấy dáng vẻ đó của Lăng Duy Khiết thì sợ hết hồn. Nếu anh cứ như vậy mà đi ra đường lớn, cho dù không bị xem là ăn mày thì người ta cũng sẽ tưởng là bệnh nhân tâm thần. Nào còn có phong thái như trên tạp chí, ti vi trước đây.
“Anh đây là người nhà của bệnh nhân sao?” Vương Trì Văn không nhìn nổi nữa, đi đến trước mặt Lăng Duy Khiết hỏi.
Ánh mắt Lăng Duy Khiết vẫn không động, Vương Trì Văn hơi tức giận, trực tiếp đứng trước mặt chặn lại tầm mắt của anh.
“Tránh ra.” Giọng Lăng Duy Khiết có chút tức giận.
“Một người đến ngay cả bản thận mình cũng không chăm sóc cho tốt thì dựa vào cái gì mà chăm sóc được người bệnh, tôi thấy anh…” Vương Trì Văn còn chưa nói dứt lời đã bị Lăng Duy Khiết cho một đấm ngay mặt.
“Cút!” Lăng Duy Khiết gào thét, tung ra một đấm đầy hung hãn.
Cơn đau ở bụng khiến Vương Trì Văn tức giận.
“Chỉ với chút sức lực đó của anh mà cũng đòi đánh người.” Vương Trì Văn nói rồi trực tiếp tung một đấm vào gáy Lăng Duy Khiết.
“Anh này, sao anh lại có thể…” Thẩm Hạo Trự thấy giọng Lăng Duy Khiết đột nhiên mềm xuống, anh ta kinh ngạc nhìn Vương Trì Văn.
“Anh không cần cảm ơn tôi, nhìn bộ dạng này của anh ta, nếu như người trong kia không tỉnh, anh ta sẽ là người sập xuống trước. Anh mau mang anh ta đi sửa soạn lại đi. Nếu các người không yên tâm, tôi sẽ thay các người ở lại đây trông coi.” Vương Trì Văn ngắt lời Thẩm Hạo Trự.
Động tác của Vương Trì Văn quá nhanh, đến hai đứa nhỏ kia cũng không kịp phản ứng, đến lúc này mới trách móc nói: “Chú kia, tại sao chú lại đánh ba ba của chúng cháu.”
“Các cháu không cảm thấy rằng anh ta đáng ăn đòn sao? Cái bộ dạng như người chết kia của anh ta, nếu như vẫn còn ngồi ở đây thì chỉ sợ mấy đứa chưa mất mẹ, đã mất cha rồi.” Vương Trì Văn ngồi xổm xuống, đỡ Lăng Duy Khiết dậy đồng thời hướng về phía Thẩm Hạo Trự quát: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, mau tới giúp một tay.”
Lúc này Thẩm Hạo Trự mới phản ứng lại, hai người dìu Lăng Duy Khiết bị đánh ngất vào phòng bệnh, lại bảo bác sĩ cho thêm chút thuốc ngủ, để anh ngủ một giấc thật ngon.
“Cảm ơn anh, xin hỏi phải xưng hô thế nào?” Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, Thẩm Hạo Trự chìa tay với Vương Trì Văn nói.
“Vương Trì Văn, nếu anh không ngại, tôi có thể đưa hai đứa nhỏ cùng đi ăn được không?” Vương Trì Văn bắt lấy tay Thẩm Hạo Trự, rồi hỏi ý kiến.
Thẩm Hạo Trự ngớ ra, hoài nghi hỏi: “Anh không phải là nhằm vào hai đứa nhỏ đấy chứ?”
“Thôi vậy, tôi đi trước, các người đừng chỉ lo chăm sóc cho người lớn, bọn trẻ còn nhỏ cũng cần phải chăm sóc.” Vương Trì Văn chẳng buồn giải thích, anh ta quyết định đi làm chuyện mà ba dặn trước. Hơn nữa, anh ta đã lấy được sợi tóc của Thẩm Khanh Khanh rồi.
“Cậu ơi, chú kia thật kì quái, có phải là người xấu không?” Lâm Lâm tròn mắt đứng phái sau Vương Trì Văn hỏi.
Vương Trì Văn lảo đảo một cái, đúng là có lòng tốt mà lại bị sét đánh, anh ta xoay người lại hỏi Lâm Lâm: “Các cháu đã thấy người xấu nào đẹp trai như vậy chưa? Chú là người tốt.”
Ngày hôm sau trời vừa sáng Vương Trì Văn đã đến bệnh viện, nhưng lần này bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt không hề có bảo vệ, xem ra Lăng Duy Khiết vẫn bị cưỡng chế nằm trên giường bệnh. Thực ra, anh ta đến thăm Khanh Khanh sau đó muộn chút nữa sẽ phải đến một bệnh viện khác để lấy kết quả giám định.
Không biết tại sao, tối hôm qua sau khi trở về, ban đêm anh ta nằm mơ, trong mơ đều là hai đứa nhỏ kia. Anh ta nghĩ, hay Thẩm Khanh Khanh kia thật sự là chị gái của mình, người chị chỉ lớn hơn mình nửa tuổi, nếu không thì tại sao mình lại có một giấc mơ kỳ lạ như vậy.
Anh ta đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, nhìn Thẩm Khanh Khanh đang nằm trên giường bệnh, càng nhìn càng thấy sống mũi kia cực kỳ giống bố mình. Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói khiến anh ta giật mình.
“Ô, chào anh, anh lại đến làm gì vậy?” Sáng sớm Thẩm Hạo Trự đã đưa hai đứa nhỏ qua đây thăm Thẩm Khanh Khanh, không ngờ lại gặp người hôm qua.
Vương Trì Văn lúng túng giải thích: “À, chào mọi người, tôi tên là Vương Trì Văn, con trai của Vương Diệu Đình. Ba tôi bận công việc nên không có thời gian tới đây, vì vậy mới nhờ tôi đến thăm cô ấy.
“Cảm ơn, phiền anh về nói lại với thị trưởng, sau này không cần làm phiền phức như vậy nữa. Chuyện của Khanh Khanh, cũng không thể chỉ trách các người.” Thẩm Hạo Trự nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không thể nói ra được.
“Mặc dù là như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy, không sao cả, mọi người có thể coi tôi như vô hình.” Vương Trì Văn vô cùng khó xử nói.
“Chú xấu xa, không phải là chú muốn cướp mẹ cháu đó chứ?” Lời nói trẻ con của Lâm Lâm khiến Vương Trì Văn muốn quỳ rạp xuống đất.
“Bạn nhỏ, mẹ của các cháu mặc dù là người đẹp, thế nhưng giá cả thị trường của chú cũng không hề thấp. Hơn nữa chú không có hứng thú với phụ nữ đã kết hôn, các cháu cứ yên tâm đi.” Gương mặt đẹp trai của Vương Trì Văn nhăn nhó, muốn cười nhưng không dám cười, bứt rứt khó chịu.
“Anh Vương, xin anh hãy rời đi, nơi này là chỗ cho bệnh nhân nghỉ ngơi, tôi tin rằng Khanh Khanh không muốn bị người xa lạ quấy rầy.” Thẩm Hạo Trự sầm mặt, cố ý nói thêm hai chữ “người lạ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!