“A Trự, bây giờ bà ta đang ở đâu? La Mị Quỳnh đang ở đâu?” Cả khuôn mặt của cha Thẩm đều xám xịt.
“Con không biết, chắc là Lăng Duy Khiết biết.” Thẩm Hạo Trự vừa nói vừa quay đầu tìm kiếm Lăng Duy Khiết, thế nhưng không còn thấy bóng dáng của Lăng Duy Khiết nữa. Thì ra ba bố con Lăng Duy Khiết đã nhận được sự cho phép của bác sĩ, vào trong với Khanh Khanh.
“Bác trai, bác muốn tìm La Mị Quỳnh ư? Nửa tháng trước, bà ta tố cáo A Khiết. Cho dù là A Khiết hay Khanh Khanh, cháu tin rằng hai người họ ai cũng không muốn gặp lại bà ta đâu.” Hạ Dụng cũng không muốn quản chuyện không đâu, nhưng nghe cha Thẩm nói, hình như ông có ý muốn đưa bà ta tới đây, thế nên lúc này anh ta mới xen vào.
“Cậu Hạ, mong cậu nói cho tôi biết người phụ nữ kia đang ở đâu? Tôi muốn hỏi bà ta dựa vào cái gì mà dám làm tổn thương Khanh Khanh nhà tôi, bà ta dựa vào cái gì mà đánh Khanh Khanh? Tôi nuôi Khanh Khanh hơn hai mươi năm, tôi còn chưa đánh nó lần nào, bà ta dựa vào cái gì mà đánh nó hả? Bà ta có tư cách gì mà đánh nó? Tuy rằng bà ta đã sinh Khanh Khanh, thế nhưng bà ta chưa từng thực hiện trách nhiệm làm mẹ của mình dù chỉ là một ngày.” Mẹ Thẩm tức giận.
“Ông Thẩm, bà Thẩm, tôi thật sự không nghĩ là…”
Bác sĩ đứng một bên dường như đã nghe ra được chút đầu mối, ông ta tiến lên nhắc nhở mọi người: “Xin cho tôi nói một câu, có lẽ người thân của bệnh nhân có thể gọi được ý thức sinh tồn của cô ấy.”
“Bà ta có thể xem là người thân sao?” Hạ Dụng và Thẩm Hạo Trự cùng hỏi.
“Tuy rằng tôi không biết tình huống cụ thể là thế nào, thế nhưng nếu người phụ nữ mà mấy người đang nói là mẹ ruột của cô ấy, vậy thì thực sự rất có khả năng.” Bác sĩ đẩy gọng kính lên rồi nghiêm túc trả lời.
“A Trự, con đi hỏi A Khiết xem, hỏi nó có số điện thoại của La Mị Quỳnh không.” Cha Thẩm nói với con trai mình.
Hạ Dụng cảm thấy hơi do dự, với tình huống bình thường thì lời nói của bác sĩ là không sai, thế nhưng đối với Khanh Khanh, La Mị Quỳnh không hề có bất kỳ tình cảm mẹ con gì. Nếu muốn La Mị Quỳnh đến đây, không bằng để cho người nhà họ Thẩm chăm sóc còn tốt hơn.
“Con không đi đâu, bố, con không muốn gặp lại người phụ nữ kia. Bố cho rằng bà ta vẫn là La Mị Quỳnh của hai mươi năm trước, người mà bố từng biết hay sao? Bây giờ bà ta đã trở nên chanh chua và cay nghiệt rồi.” Thẩm Hạo Trự không vui nói.
“Hay là để tôi đi.” Hạ Dụng nhìn Lăng Duy Khiết đang nắm chặt bàn tay của Khanh Khanh trong phòng bệnh, anh ta quyết định nghe theo lời bác sĩ.
Cha Thẩm gọi điện thoại cho La Mị Quỳnh, không ngờ La Mị Quỳnh lại đồng ý đến đây, hơn nữa còn đồng ý rất nhanh.
Một tiếng rưỡi sau, La Mị Quỳnh nghe tin mà chạy đến, bà ta vừa nhìn thấy cha Thẩm liền chạy chậm tới: “Chính Đức, Khanh Khanh nó sao vậy?”
Mẹ Thẩm vừa thấy bà ta thì lập tức ôm cánh tay của cha Thẩm, nói như đang tuyên bố chủ quyền: “Bà La, xin bà hãy gọi chồng tôi là ông Thẩm.”
“Chị Lương, tôi rất cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của chị dành cho Khanh Khanh suốt bao nhiêu năm nay, nếu như…”
“Đừng có thấy sang bắt quàng làm họ, Khanh Khanh là con gái tôi, không có quan hệ gì với bà cả. Lúc trước khi bà đưa Khanh Khanh đến nhà của chúng tôi, chúng ta đã nói rõ với nhau rồi. Khanh Khanh mang họ Thẩm, là con gái của Lương Mỹ Linh tôi, nó không có chút quan hệ gì với bà cả. Bà còn quay về đây làm gì hả? Bà dựa vào cái gì mà đánh con gái của tôi?” Bà Thẩm tức giận buông lời chỉ trích.
“Lương… Bà Thẩm, tôi…”
“Tôi cái gì? Đừng tưởng rằng bà sinh Khanh Khanh là có quyền. Tuy rằng bà đã sinh ra nó, thế nhưng bà lại hại nó, bà khiến tôi mất cháu ngoại. Từ nay trở đi, bà đừng hòng bắt nạt Khanh Khanh nữa, đừng mong chiếm được…”
“Được rồi, Mỹ Linh.” Cha Thẩm thấy vợ mình như một con gà mái, không ngừng cục ta thì không vui quát lên.
Đột nhiên bị chồng quát, hơn nữa còn ở trước mặt người ngoài, mắt mẹ Thẩm lập tức đỏ ửng, bà chỉ vào Khanh Khanh đang ở trong phòng bệnh lên án: “Ông xã, ông… ông còn bao che cho người phụ nữ này sao? Ông nhìn con gái của chúng ta đi, nó đã bị bà ta hại thành thế nào hả?”
“Xin lỗi, bà Thẩm. Tuy rằng tôi không hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ với Khanh Khanh, thế nhưng trước sau gì nó vẫn là cốt nhục của tôi.” La Mị Quỳnh ngấn lệ nói.
“Hy vọng bà có thể cố gắng thực hiện một chút trách nhiệm làm mẹ của mình.” Thẩm Hạo Trự cắn răng nói. Sau khi xảy ra chuyện kia, anh ta đã hối hận không biết bao nhiêu lần. Nếu như lần này La Mị Quỳnh thật sự có thể làm cho Khanh Khanh tỉnh lại thì thôi, còn nếu bà ta dám làm tổn thương Khanh Khanh lần nữa thì cho dù phải liều cả mạng này, anh ta cũng sẽ không tha cho La Mị Quỳnh.
“Bà La, tôi cũng hy vọng bà có được trái tim của một người mẹ.” Hạ Dụng nhìn La Mị Quỳnh, đối với người phụ nữ này, từ đầu đến cuối anh ta vẫn giữ sự cảnh giác.
“Mị Quỳnh, Khanh Khanh bị tai nạn xe, bị thương rất nghiêm trọng, bác sĩ nói có thể…” Giọng của cha Thẩm hơi khàn. Sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Khanh Khanh, ông vẫn luôn cố nén, sợ không khống chế được bản thân mình.
“Xin hỏi tôi có thể vào thăm Khanh Khanh không?” Cách bức tường bằng thủy tinh, La Mị Quỳnh nhìn vào bên trong hỏi khẽ. Chỉ có điều trên mặt bà ta chẳng hề có một chút bi thương nào.
“Tôi cũng phải vào.” Mẹ Thẩm vừa nghe vậy, lập tức nói theo.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ nói do tình trạng không ổn định, nên tốt nhất là không nên bước vào. Bây giờ, La Mị Quỳnh muốn đi vào, cùng là mẹ, bà đương nhiên cũng phải vào đó.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy mà.” Thẩm Hạo Trự kéo mẹ mình lại. Bất kể là lúc nào, chỗ có phụ nữ thì sẽ có chiến tranh. Cho dù là vì cái gì, bọn họ đều rất khó để chung sống hòa bình với nhau, nhất là khi đối diện với tình địch của mình, người phụ nữ thông minh đến mấy cũng sẽ mất hết lý trí.
“Bà xã, chúng ta ở bên ngoài trông nom Khanh Khanh, chút nữa lại vào trong đó được không?” Cha Thẩm dỗ dành vợ mình.
Mẹ Thẩm ngước mắt nhìn chồng, thấy ông dịu dàng nhìn mình, bà lập tức mềm lòng. Bà kéo cánh tay ông, khẽ gật đầu.
Nhìn La Mị Quỳnh thay quần áo rồi bước vào, Hạ Dụng luôn có cảm giác không yên tâm. Đối với người nhà họ Lăng mà nói, La Mị Quỳnh chính là kẻ thù, nhất là A Khiết, anh có thể chấp nhận việc La Mị Quỳnh trông coi bên cạnh Khanh Khanh không?
Quả nhiên, lo lắng của Hạ Dụng vẫn còn ở trong lòng nhưng La Mị Quỳnh mới vừa vào cửa đã bị hai đứa bé đẩy ngã xuống đất.
Lâm Lâm và Duệ Duệ bày ra tư thế giận dữ, hai đứa bé đều trợn đôi mắt đỏ ửng nhìn La Mị Quỳnh: “Mụ phù thủy xấu xa, bà đi đi, không được làm tổn thương mami của chúng tôi.”
Lăng Duy Khiết không nhúc nhích, tựa như anh không nghe thấy gì cả, không nhìn thấy những chuyện đang xảy ra xung quanh mình nữa.
“Bé con, bà là bà ngoại của các con mà, để bà thăm mami của các con một chút được không?” La Mị Quỳnh bị đẩy xuống đất nên rất xấu hổ, bên ngoài có nhiều con mắt đang nhìn như vậy, bà lại bị cháu ngoại ruột của mình đánh, có chập nhận được không chứ?
“Mời bà đi ra ngoài, Khanh Khanh không muốn nhìn thấy bà.” Cuối cùng Lăng Duy Khiết cũng nói chuyện.
“Lăng Duy Khiết, dù thế nào thì tôi cũng là mẹ của Khanh Khanh, cho dù cậu có ghét tôi, cũng nên để tôi…”
“Cút ra ngoài, tôi không muốn nói lần thứ ba. Đối với Khanh Khanh mà nói, nhà chúng tôi chỉ có bốn người, bà chẳng là cái thá gì cả.” Nếu không phải nghĩ đến Khanh Khanh, chỉ sợ Lăng Duy Khiết đã đứng dậy quăng bà ta ra ngoài.
Anh không dám buông tay Khanh Khanh ra, anh sợ sau khi buông ra sẽ không còn cơ hội nắm lại nữa. Thậm chí anh còn không dám thả lỏng, sợ mình chỉ hơi mất tập trung một chút thôi, sẽ không còn cảm giác được mạch đập của Khanh Khanh. Ngần ấy năm sống trên đời, anh chưa từng sợ hãi đến thế.
Cho tới giờ, anh luôn cho rằng tình cảm của mình dành cho Khanh Khanh là trách nhiệm nhiều hơn là tình yêu. Mãi đến tận lúc này, anh mới hiểu rõ trái tim mình, con người có lúc rất ngu ngốc, thứ ở bên cạnh thì không biết quý trọng, có cơ hội để bày tỏ tình cảm nhưng lại không dám nói ra. Bây giờ, trời cao có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?
Đối diện với ba bố con Lăng Duy Khiết, La Mị Quỳnh không thể không rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Thế nhưng bà cũng không rời khỏi bệnh viện, mà ra chờ ở bên ngoài.
Lúc này, mấy người đàn ông đều đã ra ngoài, cha Thẩm nói là đi mua thức ăn, còn Thẩm Hạo Trự thì vì trên công trường xảy ra chút chuyện, ở đây Hạ Dụng hoàn toàn là một người ngoài, anh ta cũng không thích hợp ở lại mãi. Mấy người đàn ông vừa đi khỏi, hai người phụ nữ lại bắt đầu phân cao thấp.
“La Mị Quỳnh, rốt cuộc bà đã làm gì với con gái và con rể tôi?” Mẹ Thẩm nhìn thấy La Mị Quỳnh bị cháu ngoại đánh, cảm thấy rất thoải mái. Bà nghĩ thầm, cháu ngoại cuối cùng vẫn thân với người bà ngoại là bà hơn, mẹ Thẩm không thể không đắc ý.
“Nó không chỉ là con gái của bà, mà còn là con gái của tôi. A Khiết không chỉ là con rể của tôi, mà nó còn là anh trai của con gái thứ hai của tôi nữa. Lương Mỹ Linh, bà đừng tưởng rằng thứ tốt trên thế giới này đều là của bà hết.”
“Bà… có ý gì?” Tim mẹ Thẩm đập loạn, bà nhìn La Mị Quỳnh, không hiểu ý của bà ta.
“Ba mươi năm trước, tôi là thư ký của bố A Khiết. Tuy rằng trên danh nghĩa, chúng tôi là cấp trên và cấp dưới, thế nhưng thực tế lại là người yêu, chỉ là vào lúc đó…”
“Cái gì? Vậy Khanh Khanh và A Khiết?” Mẹ Thẩm vừa nghe thấy liền khiếp sợ đứng thẳng lên, bà hỏi La Mị Quỳnh với vẻ sợ hãi.
“Người tôi nói không phải là Khanh Khanh, là đứa con gái thứ hai của tôi, Tiêu Phụng. Nó là em gái cùng cha khác mẹ của A Khiết.” La Mị Quỳnh nói như đang khoe khoang.
Nghe được lời phủ nhận của La Mị Quỳnh, mẹ Thẩm cũng không nhẹ nhõm hơn, trái lại còn thấy lo lắng. Xuất phát từ trực giác của người phụ nữ, bà vốn không hề có chút cảm tình nào với La Mị Quỳnh, vì vậy lời nói của La Mị Quỳnh đối với bà cũng không có giá trị gì nhiều, mẹ Thẩm nghi ngờ hỏi: “Con gái thứ hai? Bà… La Mị Quỳnh, vậy bố của Khanh Khanh là ai?”
La Mị Quỳnh nghe vậy lại lảng tránh: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến bà cả. Lương Mỹ Linh, tôi còn có chút việc, đi trước đây.”
“La Mị Quỳnh, bà đứng lại đó cho tôi. Bà phải nói cho rõ ràng, bố của Khanh Khanh là ai hả?” La Mị Quỳnh càng không chịu nói, mẹ Thẩm lại càng lo lắng hơn. Vì thế bà tiến lên kéo La Mị Quỳnh lại hỏi.