Chương 12 Muốn khóc phải là hắn khóc đây này !
Khi Tống Thành vừa bước qua cửa tòa nhà, lập tức cả công ty xôn xao. Nhóm zalo Ruộng dưa ~ nơi hội tụ của các thành phần thích la liếm, khẩu nghiệp trong công ty – nổ tin nhản tới tấp.
“Sau đêm tân hôn vẫn đi làm đúng giờ là biểu hiện của con người có nếp sống chỉn chu như trong quân ngũ hay là.” *icon với nụ cười thiếu đạo đức*, phòng tài vụ nổ phát súng đầu tiên “Còn phải hỏi” Phòng nhân sự không từ bỏ cơ hội bợ đỡ công khai. “Người ta không cần nghỉ trăng mật đĩ nhiên là vì lo lắng cho công ty, rất có tình thần trách nhiệm trong công việc đẩy!”
“Vị hoàng đế vĩ đại trong lòng tôi đã lập hoàng hậu. Liệu chúng ta có được xem phim cung đấu miễn phí không?” phòng kế hoạch đã chuẩn bị sẵn bỏng ngô, nước ngọt, thậm chí cả lịch hóng tin tức từ phòng truyền thông rồi.
“Bà con bình tĩnh” Phòng thư kí giám đốc lên tiếng. “Để anh em chúng tôi yên tâm ra trận”
Tất cả mọi người trong Ruộng dưa lại đồng loạt thả tin nhãn, nhãn dán chung một nội dung: Chúc may mắn! So với bọn họ ở tầng dưới thì mấy người trong phòng thư kí có nguy cơ “dính đạn”
cao hơn nhiều. Dẫu sao cũng là thân phận thái giám ngày đêm kề bên hầu hạ cơ mà.
Tống Thành không quan tâm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của đám nhân viên le ve, dù sao khi đồng hồ điểm đúng tám giờ, tất cả bọn họ đều đồng loạt cảm đầu vào làm việc. Mọi lời đồn đại, bàn tán lúc này không quan trọng bằng lợi nhuận, tất cả vì KPI, thưởng cuối năm vạn tuế!
Khi mặt trời đã ngả về Tây, Tống Thành mới xong việc. Hản cho Ân Lãm về trước, tự mình lái chiếc Audi quen thuộc đi đến nhà Nguyễn Chính Quốc.
Người hầu trong nhà sau khi nghe hẳn nói tên liền vội vàng mở cửa. Trong nhà vắng lặng, ông chủ đi công tác, bà chủ đi spa.
“Xin ngài chờ một lát, tôi đi gọi cô Vũ Như”.
Tống Thành ngăn cô ta lại, yêu cầu cô ta dẫn mình tới phòng của An Nhiên. Người kia không dám trái lời. Ở Tống Thành toát ra phong thái của kẻ làm chủ, khiến người ta khó lòng từ chối bất cứ đề nghị nào từ hắn.
Khi cánh cửa phòng vừa mở ra, một lưỡng không khí nóng sực, bức bí xộc thẳng vào mặt Tống Thành.
Người hầu kia vội vàng rút lui, để lại hắn đang cau mày nhìn quanh căn phòng kín mít kia. Rèm cửa lẫn cửa sổ đều không mở. Không gian bị om nhiều tiếng đồng hồ, trở nên vô cùng ngột ngạt.
Hắn bước tới mở tung cửa sổ, kéo rèm để những tia nẳng sót lại cuối ngày ghé vào, hong khô hơi ẩm An Nhiên vẫn nằm trên giường, nhảm mắt ngủ li bì. Túi nước truyền treo trên cao đã cạn từ lâu, cũng may là người ta còn biết đường khóa lại, không đế không khí lọt vào ven. Trên cố tay mảnh mai trắng xanh của cô, kim truyền vẫn cảm, nhìn rất không thuận mắt.
Tống Thành nhìn quanh, không thấy cái ghế nào trong phòng, đành ngồi xuống bên giường.
Bây giờ hẳn mới có dịp nhìn kĩ cô gái này. Khuôn mặt ngoại trừ vẻ nhợt nhạt, mỏi mệt thì cũng khá thanh tú, đường nét không sắc sảo, nổi bật mà theo chiều hướng hài hòa. Vầng trán thông minh của cô ướt đẫm, môi khô nứt nẻ hơi hé, cánh mũi nho nhỏ phập phồng hít thở khó khăn. Lẫn trong lông mày của cô còn có một chấm nhỏ, hắn tò mò ghé lại nhìn cho rõ: Là nốt rưồi son.
“Cũng không tệ” Hẳn lẩm bẩm.
Cô gái này nhìn thế nào cũng không giống người có gan cho chị gái uống thuốc ngủ để giả mạo cô dâu.
Sáng nay, hản đã nhận được báo cáo về cô, không đầy đủ nhưng khá chỉ tiết. Từ việc học mẫu giáo ở đâu cho tới sự cố năm mười bảy tuổi Nữ sinh lớp 11 thành tích luôn nằm trong top của trường, ít giao lưu bạn bè lại có thai, không rõ cha đứa trẻ là ai. Sau đó bỏ trốn khỏi nhà suốt bốn năm trời. Hiện tại đang ở nhờ nhà bạn thân, mới được nhận vào làm ở công ty tổ chức tiệc cưới.
Đã có một con trai ba tuổi. Xem ra chính là đứa trẻ năm đó, An Nhiên đã quyết định giữ lại.
Đột nhiên, Tống Thành có chút suy nghĩ, một cô nữ sinh tương lai rộng mở lại quyết định bỏ trốn, một thân một mình sinh con, nuôi dưỡng đứa nhỏ, rốt cuộc lúc đó đã phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn?
Giữa lúc miên man suy nghĩ, bàn tay Tống Thành vô thức đưa lên gạt mấy lọn tóc ướt đẫm trên trán cô xuống. Đến khi hắn giật mình nhận ra hành vi kì quặc của bản thân thì ngón tay đã dính mồ hôi của cô, nóng hôi hổi.
Hắn liền gọi người mang tới chậu nước mát.
Người hầu lập tức đáp ứng, mang nước vào rồi lại đi ngay. Tống Thành thấy thái độ của bọn họ có chút kì quái nhưng hẳn không để bụng nhiều.
Nghĩ lại đêm hôm qua, hắn đã thực sự tức giận khi biết cô dâu của mình bị người ta đánh tráo. Hôn nhân vì lợi ích kinh tế vốn chẳng có nhiều ý nghĩa với hắn cho lắm, nhưng hắn không thể chấp nhận nổi việc người khác dám qua mặt mình. Cho nên hẳn mới không ngần ngại quảng cô xuống hồ để dọa một trận. Vốn nghĩ là mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, nào ngờ lại xui xẻo chồng xui xẻo như vậy! Còn mất công gọi tới cả cán bộ tinh anh của Tổng cục chống buôn lậu “Cô bị như vậy là đáng lảm!”, Tống Thành vắt kiệt cái khăn mát lạnh, đắp lại trên trán cô.
Khăn vừa đặt lên đã nghe “Chát” một tiếng.
Tống Thành ngố ngàng nhìn bàn tay gầy guộc trắng xanh kia trượt từ má mình xuống.
Cô ta… Cô ta dám… tát hắn???
“Thẳng… khốn..”, An Nhiên lầm bầm, hai mắt vẫn nhằm nghiền.
Còn… chửi nữa??? Tống Thành muốn lật giường! Bao nhiêu người gặp hản đều phải cung kính một vâng hai dạ. Thế mà con ranh này lại tặng hẳn cả combo vừa đánh vừa chửi.
Hắn liền vạch mí mắt An Nhiên lên xem có phải cô đang giả ngu ăn người không. An Nhiên liền cựa quậy, muốn tránh thoát khỏi tay hẳn.
Ha ha, được lắm! Tống Thành càng giữ cô chặt hơn, không cho nhúc nhích, xem cô chịu được bao lâu Không ngờ, An Nhiên giấy giụa càng lúc càng mạnh. Hai đầu vai bị hắn đè lại nhưng đôi tay vấn cố vươn lên cào cấu. Chân cô cũng phối hợp giấy đạp loạn xạ Tống Thành thấy có dấu hiệu không bình thường, liền cất tiếng gọi: “An Nhiên!”, đây là lần đầu hắn gọi thắng tên cô. “Nguyễn An Nhiên, mau mở mắt ra cho tôi!”
Nhưng đáp lại hẳn chỉ là những trận quấy đạp mạnh hơn. Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, lông mày thanh tú nhíu chặt lại đến nỗi không còn nhìn rõ nốt ruồi son nữa. Từ khóe mắt, hai hàng lệ trào ra, ướt nhoèn mi.
“Đừng… buông… mau buông.., tiếng cô kêu ú ớ nghèn nghẹt như bị ai đó chẹn họng, “Không, cầu xin anh.. đau quá.”
Lưng cô cong lên, các cơ bắp gồng cứng lại Tống Thành lại càng không dám buông tay. Tự nhiên hắn lại sinh ra ý nghĩ kì quái là nếu hẳn buông tay, cô sế nhảy bật ra khỏi giường và đấm chết hắn!
Hai tay hẳn càng vận lực mạnh hơn, ép cô nằm chặt xuống giường. Tống Thành dùng cả thân thể của mình đè lên chân cô, ngăn chặn nguy cơ bị đá. An Nhiên lúc này đã khóc đến rối tình rối mù, những âm thanh cầu xin không dứt lần lộn với tiếng chửi bới.
“Đau quá… đi ra!” Cô hét lên, thanh âm không lớn như khản đặc, nghe rất đau lòng, “”Rách mất!.
Có ai không? Cứu tôi Tiếng kêu cứu của An Nhiên khiến Tống Thành hơi chột dạ. Rõ ràng cô đang hôn mệ, thế mà lại có thể chống cự, chửi bới hăng say đến vậy. Ắt hắn trong lòng oán hận rất nhiều Hản vừa lỏng tay một chút, An Nhiên đã chồm dậy. Tống Thành vội ôm chặt lấy cô, không cho lộn xộn.
“Không… mẹ ơi, xin mẹ…” Lúc này An Nhiên bỗng dừng đấm đá, toàn thân vô lực tựa vào người Tống Thành, rên rỉ. “Đừng… giết Cá Chép.
Con của con…”
Dường như trận ẩu đả trong giấc mơ vừa rồi đã ngốn toàn bộ sinh lực của cô. Giờ đây, An Nhiên thoi thóp như một cái lá úa, mềm oặt, nếu không có bờ vai rộng của Tống Thành chống đỡ, cô sẽ nhũn ra như một vũng bùn nhão.
Nước mắt cứ thế giàn giụa thấm ướt vải áo sơ mi đắt tiền của Tống Thành.
Hản thấy cô mất đi sự hung hăng thì thở phào. Bây giờ lại đến tiết mục yếu đuối, sở trường của đàn bà. Nhưng Tống Thành xưa nay cái gì cũng giỏi, chỉ có dỗ phụ nữ là kém. Từ trước tới giờ, toàn là Ân Lãm thay hẳn ra trận. Minh tỉnh này một cái túi hàng hiệu phiên bản giới hạn. Người mẫu kia một đôi giày theo kiểu dáng đặt riêng. Đại khái hẳn không cần tốn một nơ+on thần kinh nào.
vào việc nhảm nhí ấy. Số tiền từ tài khoản của hẳn đi ra cũng chưa bằng một phần nhỏ của số tiền đi ngược lại vào tài khoản của hẳn ngay giây phút đó, cho nên hẳn không cần quan tâm.
Nhưng mà đó là cách áp dụng cho phụ nữ bình thường, tỉnh táo. Hơn nữa, hắn cũng đã chiếm được cái lợi mình muốn. Đảng này… Tống Thành cáu kỉnh nhìn con người đang dính trên ngực hẳn, không hiểu vừa mơ thấy cái gì mà khóc như điên như dại.
Hắn cũng chưa chiếm được phần lợi nào, muốn khóc phải là hẳn khóc đây này! Bị cô ta lừa kết hôn ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Bị cái đớp xui xẻo của cô ta làm đổ hàng rào chuồng cá sấu. Vì tìm cô ta mà phải nhảy xuống hồ ngâm nước lạnh, vật lộn với con bò sát khổng lồ kia đến chảy cả máu. Đã thế, tình nhân của cô ta lại còn chạy đến rút súng bắn chỉ thiên trong nhà ngay đêm tân hôn. Bây giờ tử tế đến thăm thì lại bị cô †a cho ăn một combo vừa tát vừa chửi.
Tống Thành bực bội nhéo nhéo cái mũi đỏ ửng của An Nhiên, một lát lại chuyển qua nhéo cái má cho bố tức. Cáu thật chứ! Hắn nghĩ thầm: “Cứ đợi đến lúc cô tỉnh lại xem, nhất định máu chảy đầy mặt”
An Nhiên như thế nghe được tiếng lòng hung hăng của hẳn, dứt khoát an tĩnh ngủ hẳn, không còn mê sảng nữa.
Chờ đến khi tiếng thở của cô đều đều trở lại, Tống Thành đặt cô nắm lại ngay ngắn, kéo chăn lên đắp cẩn thận. Tiếp theo đây hẳn nên tính thế nào? Người này có nên giữ lại hay không? Dĩ nhiên hẳn căm ghét cô vô cùng. Nhưng mỗi khi bọn họ tiếp xúc da thịt, hắn lại cảm thấy một tia kì lạ khác thường. Mũi hắn gai gai mùi hương hoa mộc thoang thoảng, cái mùi xa lạ nhưng cơ thể hắn lại hưởng ứng như thể không phải mới gặp lần đầu.
Biệt thự nhà Nguyễn Chính Quốc đã sáng đèn khi Tống Thành quay trở ra. Hắn mang theo một suy nghĩ phức tạp rời khỏi nhà “bố vợ”, cứ thế một mạch lái chiếc Audi xuyên qua thành phố đông đúc Tống Thành vừa đi khỏi, cánh cửa phòng Vũ Như đã mở ra.
“Cô chủ”, một người hầu mặc váy đen cùng tạp đề viên đăng ten tiến vào, “Em vừa nhìn thấy “Tống tổng tới nhà ta”
Vũ Như vừa ngủ dậy, nghe thấy thế vội chạy tới gương chỉnh trang lại đầu tóc, rối rít nói “Mau, mau, Hồng Ngọc. Lấy bộ váy khác đến đây cho tôi. Đừng để anh ấy chờ.”
Hồng Ngọc vẫn đứng yên, cúi đầu nói: “Ngài ấy ở trong phòng An Nhiên một lúc, sau đó đã về rồi ạ”
Bàn tay đang cầm lược chải tóc của Vũ Như khựng lại. Đặt cái tên Tống Thành và An Nhiên được đặt cùng trong một câu nói cũng khiến cô †a ghen tị đến chảy máu mắt.
“Lại đây” Hồng Ngọc bị gọi, lập tức đi tới, tức khắc một chiếc lược gỗ vừa cứng vừa nặng ném thẳng vào giữa trán cô ta. “Bổn phận của cô là gì?”
Chiếc lược rơi xuống đất, tạo ra một âm thanh khô khốc. Trán Hồng Ngọc dần đỏ ửng lên, cô ta không dám xoa vết thương, chỉ âm thầm hưởng thụ cơn đau đang lan dần trên mặt “Thưa cô, bổn phận của tôi là hầu hạ và nghe lời cô” Hồng Ngọc cung kính đáp. Khi thốt ra những lời này, trong lòng cô ta âm ỉ một niềm vui sướng hèn mọn. Được rồi, cô ta chính là một người cực kì dễ phấn khích khi người ta bị ngược đãi và cũng muốn đi hành hạ người khác.
‘Vũ Như tát cô ta thêm mấy cái để xả cơn tức, Hồng Ngọc không dám cãi “Có biết vì sao bị tát không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!