Chương 103 Dấu vết động phòng
Chiến sự đã tàn, hai cha con Tống Sơn, Tống Thành mỗi người ở một nơi.
Tống Sơn được Nghiêm Thu Nhi kéo vào phòng đọc sách, ông yên lặng để cô mang hộp y tế đến sơ cứu vết thương. Hai người cùng ngồi trên chiếc sofa, dáng người cao lớn của Tống Sơn làm cho chiếc sofa càng thêm chật hẹp, Thu Nhi hết sức thu mình như vẫn không tránh khỏi việc đầu gối cô chạm vào mé ngoài đùi săn chắc của ông.
Vết thương của Tống Sơn tuy nhìn rất đáng sợ nhưng thực chất lại không quá sâu.
Nghiêm Thu Nhi cẩn thận lấy bông chấm cồn sát trùng, vừa lau vừa tự mình thổi nhè nhẹ, từ đầu chí cuối đều một vẻ lo lắng đến đau lòng “Cậu… chịu khó một chút. Con lau sạch vết máu cho cậu”
tống Sơn dù sao cũng là đàn ông từng trải, đối với nét nhu mì, dịu dàng như nước của Thu Nhi thì có chút để ý. Đôi môi trái tim bé xinh của cô chúm chím, thổi nhè nhẹ những hơi thở ngắn, tuy rất khẽ thôi mà cũng đủ ngứa ngáy lòng người.
Bàn tay không bị thương của Tống Sơn đưa lên, xoa nhẹ mái tóc mượt mà của Thu Nhi. Ông trầm giọng an ủi như thể người bị thương chính là cô: “Được rồi, cứ bình tĩnh. Không cần hoảng sợ”
Quả thực là Thu Nhi đã sợ đến chết rồi, những ngón tay run rẩy cầm bông băng cũng không vững nữa. Đôi mắt bồ câu trong veo ngập nước dần dần. Cô sụt sịt nói: “Không… có. Cậu à, sau này đừng đánh nhau như vậy có được không?” Càng nói, nước mắt lại càng dâng lên ầng ậng. “Vừa nãy con sợ lắm”
Nước mắt phụ nữ lúc nào cũng là đòn chí mạng với đàn ông. Tống Sơn tuy đã sắp.
thành tinh nhưng khi đối diện với một khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp ướt đẫm nước thì cũng thể cầm lòng.
Ông thở dài, gật đầu: “Được rồi. Không khóc nữa”
Càng nói “không khóc” lại càng dễ khiến nước mắt chảy nhanh hơn, ban đầu chỉ là những âm thanh sụt sịt ngắt quãng, chẳng bao lâu sau đã thành tiếng hức hức nức nở, rồi cuối cùng thành khóc òa lên.
Thu Nhi gục cả vào lòng Tống Sơn, nước mắt chảy ướt một vạt áo ông. Đôi mắt thâm thúy của ông nhìn xuống tấm thân mềm mại của thiếu nữ đang dựa cả vào mình, trong con ngươi đen sắm không tránh được một tia sáng lạ lùng lóe lên.
Một lúc lâu sau, Thu Nhi mới gạt nước mắt ngẩng lên, khuôn mặt tràn ngập khẩn cầu hướng về phía ông, nài nỉ: “Cậu đừng cáu giận nữa nhé. Thành vẫn còn trẻ, chưa hiểu được lòng cậu. Có cha mẹ nào mà không xót con. Sau này, cậu ấy sẽ tự hiểu ra thôi”
Đôi vai mảnh mai run lên khiến Tống Sơn không kìm được, vươn tay ra nắm nhẹ.
Không ngờ, một động tác này của ông lại khiến cho thiếu nữ run rẩy ác liệt hơn. Cô ngượng ngùng quay mặt đi, nửa sườn mặt thanh tú ửng hồng như cánh sen mùa hạ. Cả hai nhất thời ngượng ngùng, không biết nói gì.
Không gian chìm sâu vào im lặng đến mức nghe được cả tiếng lá cây xao xác bên ngoài vọng lại.
Cuối cùng, Tống Sơn buông tay, dáng lưng thẳng tắp ngồi giữa thư phòng mà như đang chuẩn bị ra quyết định quan trọng ở cuộc họp cổ đông. Ông nghiêm nghị nói: “Không cần lo cho cậu. Đi chơi với Nguyệt Sương đi”
Nghiêm Thu Nhi không chịu, định nói điều gì đó nhưng Tống Sơn đã nhanh hơn, thoăn thoät đem băng gạc xử lí vết thương, dùng răng phối hợp để buộc dây thật chặt.
Ông nhắc lại: “Đi đi”
Khuôn mặt không chút biểu cảm của Tống Sơn ki Thu Nhi vừa thích vừa sợ.
Phong thái đàn ông thành đạt, từng trải của ông rất hấp dẫn, khuôn mặt vẫn còn giữ được nét đẹp thời trai trẻ. Ánh mắt sáng quắc của Tống Sơn quét qua một lượt, Thu Nhi vội vã đứng lên, không dám chần chừ thêm phút giây nào: “Vậy… con ra ngoài trước…”
Cô líu ríu ôm hộp y tế bước đi, tới cửa vẫn không kìm lòng được mà ngoái lại liếc.
thêm lần nữa bóng hình người đàn ông đĩnh đạc.
Còn lại Tống Sơn ở trong phòng, ông mệt mỏi dựa vào ghế, muốn ngả lưng nghỉ ngơi một lát. Cùng con trai tranh cãi đã mười năm ròng rã, làm gì có ông bố nào thấy vui vẻ cho.
nổi.
Ngẫm lại chuy: m xưa vốn dĩ cũng không hoàn toàn là Ì Tống Thành. Nhưng sự việc bây giờ đã thành ra như vậy, khoảng cách giữa hai bố con cũng khó mà lấp lại đượi Tống Sơn bóp bóp hai bên thái dương đang nhức nhối. Ông còn phải lết đến phòng tân hôn của con trai xem xét tình hình.
Nguyễn Vũ Như kia thật là chướng mắt. Khi thấy hai người bọn họ đánh nhau, lẽ thường, con dâu phải chạy đến can ngăn. Đằng này cô ta lại chỉ bo bo giữ thân, chui xuống gầm bàn trốn, mặc kệ chồng cùng cha chồng âm 1, thật chẳng có chút lo lắng nào.
Phòng tân hôn là một căn phòng trên lầu ba được Hạ Cẩm cố ý cho người sửa sang lại dành riêng cho sự kiện hôm nay.
Đã náo loạn ra như thế, Tống Thành cũng chẳng còn cách nào khác. Hẳn bị mẹ lôi xềnh xệch quảng vào đây.
Cuối cùng, chỉ có mỗi Nguyễn Vũ Như hí hửng hưởng lợi.
Trong lúc Tống Thành đang ngồi trên ghế lười đọc báo, cô đã nhanh chóng tắm rửa rồi thay một bộ đồ ngủ bằng voan đỏ rực, trên dưới cắt xẻ vô số đường, đường nào.
đường nấy đều lướt qua những điểm thật tế nhị.
Khi một thân hình ướt đẫm hơi nước.
chậm rãi tiến tới gần, Tống Thành mới ngẩng lên. Phải công nhận vóc dáng Vũ Như hết sức bốc lửa, khung xương nhỏ nhưng nơi nào.
cần tích mỡ để lớn thì vẫn rất phổng phao.
Làn da trắng trẻo do được chăm sóc cẩn thận càng nổi bật đến chói mắt dưới lớp vải voan đỏ rực.
Hắn thấy bộ dạng nhăm nhe hí hửng của cô ta giống hệt gã thợ săn đang rình rập con mồi, lập tức tóc gáy đều dựng cả lên.
Vũ Như ôm theo mảnh vải trắng không biết lấy từ đâu ra, đứng trước mặt Tống Thành, ngượng ngùng nói: “Anh…cái này..” Vốn dĩ cô đã thất thân từ rất lâu. Nhưng may mắn làm sao, Tống Thành lại định ninh người hắn đã cưỡng đoạt bốn năm trước là cô, cho nên bây giờ hai người là những kẻ đồng hội đồng thuyền. Chỉ cần làm sao lừa được Tống Sơn và Hạ Cẩm là được.
“Hay là..” Vũ Như căn cản môi, ánh mắt ướt ngước nhìn vẻ mặt điển trai đang trầm ngâm của Tống Thành, cố giấu cảm xúc hân hoan mà bày ra bộ dạng bất đắc dĩ. “Lát nữa anh làm mạnh một chút. Có máu chảy ra là được rồi”
Cô đã hiến thân hi sinh đến mức ấy, nếu Tống Thành còn không cảm động thì hắn không phải là người!
Bầu không khí giữa cả hai vẫn lạnh lẽo.
đến đáng sợ. Tống Thành đưa tay cầm lấy cái khăn đặt lên tay vịn của ghế lười, chưa kịp làm gì thì Vũ Như đã sà tới. Cô ngồi luôn xuống thảm trải sàn, ôm lấy chân hẳn. Bộ ngực đầy lấp ló như muốn vọt thẳng ra ngoài cố sức cọ quẹt vào ống đồng của Tống Thành. Những ngón tay được chăm sóc tỉ mỉ của Vũ Như quét qua quét lại đầu gối hẳn, thỉnh thoảng lại ấn nhẹ.
Ống chân Tống Thành bị ngứa ngáy, luồng nhiệt tỏa ra từ cơ thể phụ nữ khiến hẳn bực bội. Vũ Như không biết cảm giác khó chịu của hắn, lại cố dán người lên bắp đùi cứng rắn, giọng nói nũng nịu mềm yếu khiến ai nghe cũng rung động: “Giờ… mình bắt đầu được chưa? Bố mẹ ở ngoài đang mong lắm đấy”
Vũ Như chỉ đoán mò thế để dụ dỗ Tống Thành thôi, ai ngờ lại đúng thật. Bên ngoài phòng tân hôn, hai vợ chồng Hạ Cẩm cùng Tống Sơn đang phăm phăm đi tới, định bụng sẽ dán tai lên cánh cửa để nghe ngóng động tĩnh.
“Ông nói xem..” Hạ Cẩm ghé tai nghe một lúc rồi thì thào với chồng. “Chúng nó bắt đầu chưa?”
Bữa cơm tối nay bà còn cố ý bảo đầu bếp nấu toàn món bổ dương: hàu sữa nướng phô mai, giá đỗ xào, canh trứng vịt lộn ngải cứu… Nhưng chưa ai kịp ăn cái gì thì cả mâm cơm đã tan nát. Nên tất cả đành phó thác cho sức quyến rũ của con dâu thôi.
Tống Sơn nhìn bộ dạng tò mò hí hửng của vợ, cảm thấy không khác gì cô bé con, liền mỉm cười: “Đã mang gen của tôi, chắc chắn thằng trời đánh kia cực kì khỏe mạnh. Nó nhất định sẽ làm cho con dâu bà kêu cha khóc mẹ.”
Ông nói đến đây thì dừng lại, thích thú nhìn Hạ Cẩm đỏ mặt, giơ nằm đấm mềm oặt đập vào người ông.
Đột nhiên, bên trong văng ra một tiếng tru ầm ï: “Ối… mẹ ơi…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!