“Thái hậu, bên ngoài trời đang rất lạnh, nước trong hồ Sương Bình đã đóng băng rồi.”- Một cung nữ kính cẩn nhìn theo bóng lưng phượng bào trước mặt, cất giọng lo lắng.
“Sắp tới là ngày giỗ của Cao tổ hoàng đế và Cố hậu, bằng mọi giá phải khiến băng ở hồ Sương Bình tan ra.”- Nữ nhân mặc phượng bào nhanh chân đi về phía trước, thoáng cái đã tới trước mặt hồ. Nàng nhìn mặt hồ đóng băng khẽ nhíu mày, mùa đông năm nay lạnh giá, muốn thả đèn hoa đăng cũng là một chuyện khó khăn.
Hải Thị ngẩng đầu lên nhìn bầu trời Đại Trưng vào mùa đông, tuyết ngoài trời vẫn đang rơi rất dày đặc. Hải Thị khẽ thở dài, mùa đông năm nay đến sớm hơn so với nàng tưởng, e là không thể thả đèn hoa đăng cầu phúc như mọi năm được.
Từ phía sau một cung nữ chậm rãi đi đến, cúi mình bẩm báo:”Hồi bẩm Thái hậu, hoàng thượng đã đọc sách xong, lát nữa sẽ tới Tế Phong Quán để học bắn cung.”
Hải Thị quay lại nhìn nữ cung nhân, khẽ gật đầu.
“Ta biết rồi.”
Nàng nhìn tuyết rơi trên hồ, sống mũi khẽ cay cay. Năm năm rồi, Đề Lan, Đế Húc, hai người ở trên đó sống tốt chứ? Hai người yên tâm, Đế Dõan rất ngoan, cũng rất thông minh, ta tin rằng nó nhất định sẽ trở thành một hoàng đế tốt, một hoàng đế có thể vì con dân Đại Trưng mà suy tính đủ điều.
“Phương Hải Thị, ngươi đi chết đi!”
Hải Thị vừa nghe thấy tiếng động liền lập thức né tránh con dao từ sau đang đâm về phía mình, các cung nữ bên cạnh liên tục hô hoán “Hộ giá!”. Nàng tuy rằng lâu không động đến đao kiếm nhưng vẫn nhanh nhẹn như ngày nào, không ngờ trong triều lại có nhiều kẻ muốn nàng chết đến như vậy.
Tính đến nay cũng đã không ít lần bị hành thích, có điều vẫn chưa có lần nào thành công. Nàng nhanh nhẹn giữ lấy tay của thích khách, lạnh lùng tra khảo:”Ai sai ngươi tới đây?”
Hải Thị còn chưa kịp nghe được câu trả lời, chỉ thấy ánh mắt cung nữ kia ánh lên tia xảo trá, khóe miệng ả ta nhếch lên, giữ chặt lấy nàng khiến cả hai cùng ngã xuống hồ.
Bên trên hô hào cứu giá, băng trong hồ Sương Bình nhìn thì dày đặc nhưng thực tế không chịu được sức nặng của hai người, mảnh băng lớn nứt ra, Hải Thị chìm sâu trong biển nước. Vừa nãy nàng không để ý bị hạ kim độc, toàn thân ngâm trong nước lạnh tưởng chừng như mất sức, cơ thể tan rã không động đậy nổi.
Nước hồ khiến toàn thân nàng tê cứng, làm mắt nàng mờ dần, mà ngay cả nàng cũng không cách nào cử động, toàn thân theo dòng nước cứ thế mà chìm sâu. Hải Thị thần trí nửa mơ nửa tỉnh, lúc nàng nhìn thấy người đó ôn nhu ôm mình vào lòng, lúc lại nhìn thấy Trác Anh trêu chọc ở trước mặt, nhớ lại khoảnh khắc cùng Đề Lan kết tâm giao. Hải Thị thầm nghĩ, chắc có lẽ lần này nàng thật sự tiêu rồi. Hắn không thể nào cứu nàng lần nữa, Phương Giám Minh lại càng không thể nào xuất hiện lần nữa.
Sư phụ, Hải Thị đã cố gắng hết sức rồi.
Tiết trời Đại Trưng mùa thua mát mẻ, nhiều các khuê nữ cùng với công tử con nhà quý tộc rất thích tới trại đua ngựa ở bên cạnh Hoàng cung. Đó là một nơi mà nam tử tới thì đua ngựa đọ sức, nữ tử thì thêu thùa phẩm trà. Bên cạnh trại đua ngựa có một hồ gọi là hồ Tả Dương, hồ này mới được đào tháng ba năm ngoái, chính để nuôi cá vàng và trồng sen.
Trong thành Thiên Khải mấy vị tiểu thư con của các đại thần hoặc là con cháu quý tộc đều rất thích ở đây cho cá ăn. Không biết chừng còn gặp được cả ý trung nhân lúc nào không hay.
“Cứu người, mau cứu người!”- Một tiếng kêu thất thanh của nữ nhân vang lên, các vị tiểu thư xôn xao nhốn nháo đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, căn bản chẳng ai quan tâm đến người vừa ngã xuống hồ.
Bỗng đâu một bóng dáng lảo nhanh xuống nước, khoảng chừng không lâu nữ tử kia sau đó đã được một nam nử ôm lên trên bờ. Lúc này người cũng đã tập trung lại rất đông bên cạnh hồ Tả Dương, Chử Húc dẫn người đến bên cạnh, nhìn nam tử mặt đầy lo lắng:” Có chuyện gì vậy?”
Nam tử kia mặc y phục màu lam, toàn thân ướt sũng chỉ tay vào người của nữ tử đang ho sặc sụa:” Cô ấy bị ngã xuống hồ, ta thấy vậy liền cứu lên.”
Đám nữ nhân nhìn thấy Phương Giám Minh khẽ thì thầm to nhỏ thao thao bất tuyệt, một nam tử mang áo choàng đến cho hắn, cung kính nói:”Công tử, mau về phủ thôi. Nước hồ này lạnh, dễ bị cảm.”
“Đây không phải là thiên kim của phủ Thừa Tướng sao? Sao cô ta bị ngã vậy ?”- Chử Húc nhìn đám nữ nhân xung quanh một lượt, bọn họ ai cũng câm như hến, hoàn toàn không có bộ dạng thích thú giống như trước.
Chử Húc quay người dặn dò thuộc hạ, lạnh nhạt nói: ”Đưa cô ta về đi, Tô thừa tướng có mỗi một cô con gái, cô ta chết ra đấy thì phụ hoàng lại trách tội.”
Đám thuộc hạ rất nhanh dã khiêng người đi, còn Phương Giám Minh cũng được đưa về trong phủ. Người trong phủ rất lo lắng cho sức khỏe của tiểu Hầu gia, sắp sẵn lò sưởi để hắn không bị cảm lạnh.
Chử Húc ngồi cạnh hắn khẽ hỏi:”Ngươi quen cô ta sao?”
Giám Minh cười cười, “Không quen.”
“Vậy sao lại cứu cô ta?”- Chử Húc khó hiểu nhìn hắn, Phương Giám Minh vừa mới khỏi bệnh, lại lao mình xuống nước lần nữa.
“Xung quanh đó không ai có ý muốn cứu. Ta không cứu chẳng lẽ chờ cô ta chết đuối.”
…
Phủ thừa tướng.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?”- Nha hoàn A Bích đi từ ngoài vào bê chậu nước nóng đặt xuống đầu giường, sự vui vẻ lộ rõ trên gương mặt.
Hải Thị lờ mờ mở mắt ra, chỉ thấy toàn thân nhức mỏi, ngay cả muốn cử động cũng không có sức. Cổ họng nàng đắng ngắt, mấp máy môi nói được vài câu.
“Nước…”
A Bích rót một li trà nóng, đỡ nàng lên, cẩn thận cho nàng uống nước ấm mới pha. Thừa tướng mới về Tô Châu một chuyến mà tiểu thư nhà họ đã bị ăn hiếp rồi.
Hải Thị chậm rãi mở mắt, khung cảnh xung quanh khiến nàng cảm thấy xa lạ. Đây rõ ràng không phải là tẩm cung của Thái hậu, xung quanh cũng không có thị nữ hầu hạ quen thuộc. Nàng cảnh giác bất chấp thân thể bị thương nhìn chằm chặm tì nữ trước mặt:”Ngươi là ai?”
A Bích thấy tiểu thư nhà mình sau khi tỉnh lại rất kì lạ, nàng bày ra vẻ mặt khó hiểu:” Tiểu thư, người không nhận ra nô tì sao? Nô tì là A Bích, nha hoàn của người ở phủ thừa tướng.”
“Phủ thừa tướng?”
Hải Thị bỗng cảm thấy đầu đau dữ dội, nàng xác nhận lại một lần nữa cảnh vật xung quanh, hoàn toàn xa lạ. Hải Thị nhìn nha hoàn, vội vàng sai nàng ta cầm gương đến.
Nàng nhìn vào trong gương, là một nhan sắc mỹ miều, mũi cao mắt phượng, đúng thực là rất xinh đẹp. Nhưng trọng điểm không phải ở đây!
Trọng điểm nằm ở chỗ đây không phải gương mặt của Hải Thị nàng.
Hải Thị bần thần, nét mặt trắng bệch. Nữ tì bên cạnh thấy tiểu thư nhà mình không nói không rằng liền có chút hoảng sợ, mắt ngấn lệ nhìn nàng:”Tiểu thư, người đừng dọa nô tì.”
Hải Thị nắm chặt tay nàng ta, giọng nói đem theo cương quyết và mạnh mẽ:”Ta là ai?”
Nữ tì run rẩy, nước mắt trực trào ra, nắm lấy tay của tiểu thư nhà mình:” Người là đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, con gái của Tô Nhạc đại nhân Tô Hải Châu.”
Hải Thị đến giờ vẫn không tin được, nàng thế mà lại không chết, còn trở trêu rơi vào thân xác của Tô Hải Châu. Nữ tì bên cạnh lấy tay lau nước mắt:”Chiều nay người rơi xuống hồ Tả Dương, tiểu thư, nô tì thật sự rất sợ.”
Hải Thị nhìn nữ tì xa lạ này, nét mặt bỗng nhiên trầm xuống. Nàng xua tay, thở dài nói:”Ngươi ra ngoài đi.”
Sau khi A Bích đi hẳn, nàng lại một lần nữa nhìn vào trong gương để xác nhận, gương mặt của cô nương này chắc mới chỉ mười lăm tuổi, một người sắp già như nàng lại trở thành một cô nương mười mấy tuổi. Hải Thị bước xuống đất, cẩn thận nhìn quanh căn phòng một lượt.
Trong phòng được trang trí rất đẹp, phía sau còn có một tủ sách và bàn viết, đây hẳn là một nữ tử thông minh. Rèm sa màu hồng nhạt trang hoàng khắp phòng, đên cả vật dụng đồ hoa cây cảnh cũng là loại tốt nhất. trong góc bó bày một khung thêu được xếp gọn gẽ, trên tường cũng treo nhiều tranh của danh họa nổi tiếng. Nàng không khỏi cảm thán khung cảnh xa hoa ở đây, thực sự rất tốt.
Hải Thị theo sư phụ từ nhỏ, cải nam trang nên không được thử những loại phấn son hay trang sức, chỉ có học võ và sống một cuộc sống của nam nhân tẻ nhạt. Nàng lại nhìn đến đôi bàn tay của mình, trắng trẻo mềm mại, có điều đầu ngón tay bị chai nhiều.
Nàng sống vì Đế Duẫn, mà giờ lại muốn nàng tiếp tục một cuộc đời tẻ nhạt nữa sao? Trong lòng nàng hiện tại bị đè nặng bởi quá nhiều thứ, đột nhiên lại trở thành một tiểu thư khuê phòng có cuộc sống nhàn nhã cùng thú vui đọc sách qua ngày. Đây không phải những thứ nàng cần.