Ngày hôm sau.
Giang Ý Mạn đang ngồi trong phòng làm việc nghe điện thoại, vừa mới cúp máy, Từ Phong đã từ bên ngoài xông vào như gặp hỏa hoạn.
“Giang tổng, người đàn ông cô nhờ tôi điều tra lần trước, tôi đã tìm thấy anh ta rồi, hiện tại anh ta đang ở trong nước.” Từ Phong nói.
Người đàn ông năm đó?
Trái tim Giang Ý Mạn lập tức thắt lại.
"Mau nói."
"Hiện tại thân phận của anh ta đã được xác định, năm năm trước anh ta đột nhiên biến mất, hóa ra là đã đổi tên thành Lý Từ nên làm tôi không tìm ra. Hiện tại anh ta đang làm việc ở đây.” Từ Phong đưa địa chỉ cho Giang Ý Mạn.
Sau đó, muốn làm như thế nào là tùy thuộc vào Giang Ý Mạn.
“Được rồi, anh ra ngoài trước đi.” Giang Ý Mạn nhẹ giọng nói.
Cô thất thần ngồi trong phòng làm việc, vốn dĩ cô tìm người đàn ông này là vì muốn lợi dụng anh ta để tìm cách giành lại bọn trẻ, bây giờ đã tìm được anh ta, điều này sẽ giúp cô tiến gần thêm một bước đến kế hoạch ban đầu.
Giang Ý Mạn đã hứa với Đóa Đóa rằng cô sẽ không tùy tiện phá hoại hạnh phúc gia đình của nó, Giang Ý Mạn không muốn bản thân trở thành một người phụ nữ xấu xa trong mắt con gái mình, cô không muốn các con nghĩ cô là loại người vô lương tâm.
Nhưng đó là con của cô cơ mà? Giang Ý Mạn đang nghi ngờ về bệnh tình của Đóa Đóa, liệu có phải là do Giang Vũ Phỉ gây ra hay không?
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô cũng gọi điện đến hội quán, nơi mà Lý Từ đang làm việc, đặt mua đêm nay của Lý Từ với một cái giá khá cao.
Đêm đến.
Giang Ý Mạn diện một chiếc váy dài, trên tay cầm chiếc xách, mái tóc dài mềm mại xoã sau lưng, mỗi bước đi của cô đều làm tà váy bay bay, mùi nước hoa trên người vừa ngửi đã biết là hàng cao cấp, khiến những người đàn ông đi ngang qua không khỏi ngoái đầu lại liếc nhìn.
“Giang tổng __ cô __ thật đẹp.” Từ Phong sợ hãi kêu lên.
Tại sao Giang đại boss mặc váy dài vào lại trở lên xinh đẹp như vậy? Cái eo nhỏ đến mức anh muốn đưa tay véo nó một cái!
Giang Ý Mạn hất túi, đánh thẳng vào mặt Từ Phong.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi."
Nửa giờ sau! Xe đã đậu bên ngoài hội quán. Bây giờ là mười giờ tối, là thời gian kinh doanh cao điểm nhất của hội quán. Cánh cửa sắp bị người ta mở đến nát, nam có, nữ có, ra ra vào vào thật tấp nập.
Những người có khả năng chi trả cho loại địa điểm này dù không phú thì cũng quý, họ đều muốn tìm một nơi như vậy để thư giãn, và đây là một hội quán cao cấp nhất cả nước. Nghe nói khi đến đây, chỉ cần bạn có tiền, bạn có thể mua được bất kì loại hạnh phúc, loại hạnh phúc nào cũng có đủ cả.
Giang Ý Mạn là lần đầu đến đây, cô có chút lo lắng.
“Giang tổng, có muốn tôi đi vào cùng cô không? Đương nhiên cô phải trả tiền tối nay cho tôi nha, hehe!” Từ Phong cười giảo hoạt.
Đừng tưởng rằng Giang Ý Mạn không đọc được suy nghĩ của anh ta, cô lại cầm túi xách đập tới.
"Muốn chơi gái miễn phí sao? Mơ đi nhá, cứ ngoan ngoãn ở trong xe đợi tôi." Giang Ý Mạn tự mình xuống xe.
Cô nên đi một mình thì sẽ tốt hơn.
"Đừng thế mà, vất vả lắm mới có dịp đến được đây, bình thường tôi làm gì có thời gian mà đi đến mấy nơi vui vẻ như thế này, coi như là cô khao cấp dưới đi mà! Giang tổng? Giang đại boss?" Từ Phong nằm ở trong xe.
Mệnh anh khổ quá mà!
Giang Ý Mạn quay đầu lại lườm Từ Phong một cái.
Anh ngậm miệng lại ngay, nhưng anh khá tức giận, thường ngày Giang đại boss rất rộng lượng cơ mà, tại sao vào thời khắc mấu chốt này lại không hiểu đàn ông vậy? Để anh vào đấy chơi một tý thì có sao đâu?
Từ Phong càng nghĩ càng thấy xót xa, trông xe làm gì cơ chứ, kẻ nào dám trộm xe đậu ở đây? Không sao, boss đã không đãi khách, vậy thì để anh tự mình chi tiền vậy. Thế là Từ Phong lén lút chui vào hội quán.
Ở đây có tận mấy tầng lại có rất nhiều lối ra vào, để hai người gặp nhau quả thực không dễ dàng, Từ Phong vui vẻ đi vào.
Giang Ý Mạn đã đặt phòng trước, chắc là hiện tại Lý Từ đang đợi cô trong phòng.
“Xin chào, cô có thể cho tôi hỏi một chút không, muốn đến phòng này thì đi đường nào vậy?” Giang Ý Mạn hỏi quầy lễ tân.
Cô rất xấu hổ, bởi vì cô còn trẻ và xinh đẹp như vậy mà lại đến đây để tìm đàn ông, liệu có phải mọi người sẽ nghi ngờ cô đặc biệt mạnh về phương diện kia hay không? Ngay cả lễ tân cũng nhìn chằm chằm vào Giang Ý Mạn.
Cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm, bởi vì cũng có nhiều người phụ nữ thành đạt lại xinh đẹp như Giang Ý Mạn đến đây tiêu xài hoang phí, có rất nhiều người chưa lập gia đình, họ không muốn yêu đương, cho rằng đàn ông là loại cặn bã, nhưng khi cơ thể cần, họ sẽ đến đây để thoải mãn nó.
“Xin chào tiểu thư, mời cô đi lên từ thang máy bên trái, xuống lầu năm, đi thẳng rồi tìm số phòng là tới nhé.” Nhân viên lễ tân lễ phép nói với Giang Ý Mạn.
"Vâng, cảm ơn."
Giang Ý Mạn đi vào thang máy theo lộ trình mà lễ tân vừa nói.
Vừa bước vào, sự hoảng hốt đã ập đến.
Giang Ý Mạn bước vào thang máy đầu tiên, cô đang đứng ở góc trong cùng, thang máy chật ních người, trong số những người đàn ông đi vào, cô lại nhìn thấy Thẩm Giai Nghị?
Anh ta mà cũng đến nhưng nơi như vậy tìm thú vui sao?
Cô vội quay người đi, lấy túi che mặt lại rồi im lặng đứng ở trong góc. Cũng may Thẩm Giai Nghị không có nhìn thấy cô, chờ mọi người rời khỏi hết thang máy, Giang Ý Mạn mới ra, tim vẫn còn đập loạn xạ.
Giang Ý Mạn đứng ngoài cửa phòng, quẹt thẻ rồi mở cửa.
Trong phòng có rất nhiều đèn màu sắc, đều là màu ấm, có điều tiếng nhạc đặc biệt làm đinh tai nhức óc.
Giang Ý Mạn bước vào.
Một người đàn ông đang ngồi trên đầu giường, anh ta cởi trần, trên thân chỉ mặc một chiếc quần tây, dáng người rất đẹp, rất vạm vỡ, vì đeo khẩu trang nên cô không thể nhìn rõ mặt, nhưng hẳn là anh ta cũng khá đẹp trai.
Anh ta là Lý Từ, là người đàn ông đã khiến Giang Ý Mạn mang thai?
Giang Ý Mạn bước tới, đứng trước mặt anh ta, cao ngạo mà đứng như một nữ vương.
"Cuối cùng em cũng đến rồi."
Người đàn ông đứng dậy, đi ba hai bước tới chỗ Giang Ý Mạn, vươn tay ôm lấy eo cô, anh ta đem Giang Ý Mạn ôm vào lòng, đi về phía bệ cửa sổ.
Nơi đó có một chiếc bồn tắm lớn đã được xả đầy nước, bên trong còn rắc rất nhiều cánh hoa hồng, hơi nước không ngừng bốc lên khiến nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao.1