“Tiểu Hoa, em từng học massage à? Sao tay nghề lại tốt như vậy?” Giang Ý Mạn hỏi. Cô vẫn còn tưởng là Tiểu Hoa đang xoa bóp cho mình.
Thẩm Giai Nghị cảm thấy bản thân rất có lỗi với cô, là tại anh về muộn, nên làm Giang Ý Mạn bị đánh đến nỗi chảy cả máu tai, anh muốn bù đắp cho cô một đãi ngộ mà ngay cả Giang Vũ Phỉ cũng chưa từng được hưởng thụ.
“Em bấm như vậy thật thoải mái, kỹ thuật cũng rất tốt, bấm cho tôi một lúc đi!” Giang Ý Mạn mặt dày yêu cầu, không thể trách cô được, thực sự rất dễ chịu.
Vừa rồi cô còn bị người ta đánh rất đau, thế mà bây giờ lại đang được nằm trên sofa thư giãn, hehe! Cuộc sống vốn là như vậy! Lúc lên voi, lúc xuống chó, không biết đâu mà lần.
Thẩm Giai Nghị không lên tiếng, anh ngồi ở mép sofa, một tay bôi thuốc, một tay xoa bóp, năm ngón tay rơi trên làn da mịn màng của Giang Ý Mạn.
Mỗi khi anh đến gần cô, cảm giác mong muốn kia lại trỗi dậy mãnh liệt, như thể anh có thể cho cô tất cả mọi thứ cô muốn, như thể chỉ cần anh có được nó...
Thẩm Giai Nghị cố hết sức kiềm chế, giả vờ nghiêm túc, giúp cô xoa bóp.
Tận hưởng một hồi, Giang Ý Mạn mới nói: "Tiểu Hoa, em có biết massage cơ thể không? Tôi thấy em khá gầy, nhưng số đo ba vòng của em khá được, em có thường xuyên massage cho mình không? Hay là em massage giúp tôi với!"
Giang Ý Mạn nói xong, đang chờ Tiểu Hoa đồng ý.
Thẩm Giai Nghị sững sờ.
Massage cơ thể?
Thường ngày anh cũng sẽ đi massage khi cảm thấy mệt mỏi, nên hôm nay mới bắt chước nhân viên làm thử cho cô, nhưng cách massage mà Giang Ý Mạn muốn không phải là như vậy, mà là muốn quyết liệt hơn cơ!
"Làm sao vậy, Tiểu Hoa? Em chưa làm bao giờ sao? Không sao đâu, tôi thấy kỹ thuật của em tốt như vậy, hay là em thử xem!" Giang Ý Mạn cởi quần áo xong đang định xoay người lại. Cô ấy rất thích cách massage của Tiểu Hoa, nên chắc là phải làm phiền cô ấy một chút rồi.
Sắc mặt Thẩm Giai Nghị trầm xuống, nhìn thấy Giang Ý Mạn đang định quay người lại, nhưng quần áo của cô đã bị vứt trên sàn nhà, nếu cô quay lại thì không phải là bị lộ hết sao? Thật ra anh cũng muốn xem, nhưng nếu là như vậy, anh sợ rằng với tính khí nóng nảy của Giang Ý Mạn, bản thân mình sẽ trực tiếp bị cô tát cho một cái.
Thẩm Giai Nghị vì vội vàng nên chỉ có thể ấn người Giang Ý Mạn xuống, ý định ban đầu của anh là muốn ấn cô lại, để cho cô không phát hiện ra mình. Anh đang hoảng sợ, cộng thêm Giang Ý Mạn lại động đậy, cô nghiêng người làm anh giật mình, anh liền nhanh chóng đem tay đặt bên hông cô.
Cảm giác cơ thể nóng bừng bừng, Thẩm Giai Nghị cố trấn định bản thân, Giang Ý Mạn cũng không có nghi ngờ gì, cô vẫn còn tưởng là Tiểu Hoa, bọn họ đều là nữ, vậy nên cô mặc kệ, để Tiểu Hoa xoa bóp mông giúp mình.
Chỉ là lúc sau Giang Ý Mạn có chút ngại ngùng, cô quay đầu lại đang định nói gì đó thì lại nhìn thấy bản mặt của Thẩm Giai Nghị, cô lập tức ngẩn ra.
Không phải là Tiểu Hoa sao? Thẩm Giai Nghị? Sao Tiểu Hoa và Tiểu Viên lại để cho anh ta vào đây, bọn họ chết ở đâu rồi?
Đầu Giang Ý Mạn trống rỗng, hai người nhìn nhau một hồi lâu, đến khi kịp thời phản ứng lại, cả hai đều hét ầm lên, thanh âm vang vọng khắp biệt thự.
Người hầu nghe vậy còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, mọi người vội vàng chạy tới, chen chúc nhau đứng ở ngoài cửa, phòng của Giang Vũ Phỉ ở ngay bên cạnh nên cũng nghe thấy, cô ta vội vàng xuống giường, kêu người hầu đỡ mình ra ngoài nhìn một cái, thì thấy...
Ái chà! Một tiết mục rất đặc sắc nha.
Cửa phòng đông nghịt người, vốn dĩ mọi người tưởng xảy ra chuyện gì nên chạy đến xem sao, nhưng khi nhìn thấy cảnh trước mặt, bọn họ bắt đầu buôn dưa hóng chuyện, mắt chữ A mồm chữ O.
Khó trách, khó trách!
Thẩm tiên sinh và Giang Ý Mạn quả nhiên là có gian tình! Nhìn Thẩm tiên sinh chủ động chưa kìa, thoạt nhìn đâu có thấy anh ấy chủ động với vợ mình như vậy đâu, hãy nhìn xem tay anh ấy đang đặt ở chỗ nào kìa.
Ôi! Nóng mắt như vậy, nhìn cũng không dám nhìn, thật là vi diệu!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Thẩm tiên sinh, sao anh có thể không nhịn được mà xử tình nhân ngay tại đây? Mọi người trong lòng đều là phỏng đoán, Thẩm Giai Nghị chưa gặp phải loại chuyện này bao giờ, nếu không anh đã rút tay về từ lâu, Giang Ý Mạn còn chưa có phản ứng, một người không có kinh nghiệm tình trường như cô lại bị công kích bất ngờ như vậy, tình huống gì đây?
"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau cút đi?" Giang Vũ Phỉ rống lên, trên mặt đã chảy một dòng nước mắt.
Bọn họ đang cùng nhau bắt nạt cô sao? Thắt lưng cô đau đến nỗi không xuống giường đi lại được, cô cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, vậy mà Giang Ý Mạn lại lợi dụng lúc này để làm những chuyện bỉ ổi như vậy. Hành vi của Thẩm Giai Nghị thật khiến cô thất vọng, Giang Vũ Phỉ luôn cho rằng Thẩm Giai Nghị không có hứng thú với phụ nữ.
Bởi vì hai người bọn họ làm chuyện kia rất ít, vài tháng không làm là chuyện bình thường, Thẩm Giai Nghị cũng luôn giữ mình trong sạch, anh chưa từng ra ngoài làm loạn bao giờ.
Giang Vũ Phỉ cho rằng không phải Thẩm Giai Nghị không có hứng thú với cô ta, mà là anh đối với tất cả phụ nữ đều không có hứng thú. Những lần kia anh làm với cô, có lẽ chỉ là do bản tính tò mò cơ thể của người khác phái mà thôi, hoặc cũng có thể là đang thử xem bản thân mình có hứng thú với phụ nữ không, nếu không, tại sao anh chỉ hành hạ cô mà lại không tiến vào bên trong...?. Truyện Mỹ Thực
Nhưng hiện tại, Thẩm Giai Nghị lại nóng lòng muốn nói với tất cả mọi người rằng, không phải anh không thích phụ nữ, mà là chưa gặp được người phụ nữ làm anh thích mà thôi, đây là do Thẩm Giai Nghị chủ động, làm sao có thể là giả được?
Người hầu bị mắng chạy đi mất, chỉ có Giang Vũ Phỉ đứng ở ngoài cửa, thắt lưng còn đau nên chỉ có thể chống dựa vào cửa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lúc này Giang Ý Mạn mới kịp phản ứng lại, cô thuận tay tát cho Thẩm Giai Nghị một phát.
Kẻ đê tiện này đáng bị như vậy, Giang Ý Mạn thật muốn tát thêm vài cái nữa, nhưng nghĩ lại, thôi thì cứ coi như cô xui xẻo nên mới gặp phải một tên khốn nạn như Thẩm Giai Nghị đi.
“Xin lỗi.” Thẩm Giai Nghị nói. Anh chấp nhận cái tát mà không hề tức giận hay phản bác lại, anh muốn giải thích rằng mọi chuyện không như Giang Ý Mạn nghĩ.
"Có chấp nhận được không? Đây không phải lần đầu tiên anh làm như vậy." Giang Ý Mạn tức giận, giọng nói lớn hơn.
Không phải lần đầu tiên?
Trái tim Giang Vũ Phỉ căng thẳng, lẽ nào bọn họ đã ở bên nhau từ lâu, không chỉ một lần mà là rất nhiều lần?
Giang Vũ Phỉ buông hai tay ngồi xuống sàn nhà, lưng đau đến nỗi tưởng chừng như sắp ngất đi, trái tim lại càng đau hơn, người đàn ông bên cô tám năm, chồng của cô, anh ta thật sự đã yêu người khác rồi, yêu người mà Giang Vũ Phỉ cô ghét nhất.
Giang Vũ Phỉ ngã xuống, Thẩm Giai Nghị cũng không có nhìn sang, anh lo lắng nhìn chằm chằm Giang Ý Mạn bởi vì cô đang tức giận.
“Vậy em muốn tôi làm gì đây? Chỉ cần em đừng tức giận nữa là được.” Thẩm Giai Nghị nói.
Lời nói của anh ta nghe thật lệch lạc, cứ làm như muốn chịu trách nhiệm với Giang Ý Mạn không bằng. Thật đáng trách, một người đã có vợ con rồi mà còn dám nói chuyện này trước mặt vợ mình sao?
"Giai Nghị"
Ngoài cửa, Giang Vũ Phỉ đáng thương nhìn Thẩm Giai Nghị.
Thẩm Giai Nghị quay đầu lại nhìn Giang Vũ Phỉ.
“Em bị ngã, thắt lưng đau đến mức không cử động được, anh đưa em về phòng có được không?” Giang Vũ Phỉ tế nhị nói. Cô hận, hận Giang Ý Mạn, tất cả mọi chuyện đều là do ả đàn bà này gây ra, nhưng cô sẽ không buông tay, chỉ cần cô còn là Thẩm phu nhân, cô sẽ không để cho Giang Ý Mạn có cơ hội lần nữa, còn về phía Thẩm Giai Nghị, cô sẽ tự tìm cách chinh phục anh. Sau vụ này, có thể chứng minh được anh không thích đàn ông là tốt rồi, Giang Ý Mạn quyến rũ được Thẩm Giai Nghị, Giang Vũ Phỉ cô cũng có thể, chỉ cần bắt chước Giang Ý Mạn một chút là được.
Thẩm Giai Nghị khó xử nhìn Giang Vũ Phỉ rồi lại nhìn Giang Ý Mạn.
“Nhìn tôi làm gì, vợ anh bị ngã, anh không đến giúp cô ấy sao?” Giang Ý Mạn hung hăng quay mặt đi, Thẩm Giai Nghị lấy tấm thảm che trên người cô, cô lập tức thẹn thùng, tim thắt lại, trong lòng không biết tại sao lại căng thẳng.