Đột nhiên.
Có âm thanh từ xa truyền đến, giống như tiếng cánh quạt quay.
Ban đầu Vũ Phàm cũng không để ý lắm, gã chỉ chăm chú cắt dây, muốn cho Giang Ý Mạn và Thẩm Giai Nghị ngã xuống rồi chết, mãi đến khi âm thanh càng lúc càng lớn, Vũ Phàm mới ngẩng đầu lên nhìn lướt qua.
Khi nhìn thấy cảnh tượng kia, gã đã bị doạ cho sợ mất mật.
Tại sao lại có đến tận hơn chục chiếc trực thăng đột nhiên xuất hiện trên bầu trời? Và tất cả đều đang lao về phía gã, trực tiếp bao vây nơi này.
Vũ Phàm hoảng hốt, tay buông lỏng, dao rơi từ tầng mười xuống.
Cái này - cái này - cái này - tình huống gì đây? Hàng chục chiếc trực thăng kia, chúng từ đâu đến?
Giang Ý Mạn ngẩng đầu nhìn, cô cười, cười đến ngây dại, xem ra, hôm nay cô không chết được.
Một chiếc trực thăng bay xuống rất gần vị trí của Giang Ý Mạn, hàng chục chiếc trực thăng khác đều xếp hàng ngay ngắn trên không trung, cảnh tượng rất hoành tráng.
Cửa trực thăng mở ra, Từ Phong đứng đó với chiếc loa lớn trong tay.
"Đám người trên sân thượng, các người đã bị bao vây, nếu không muốn chết thì mau đem vũ khí ném hết xuống tầng."
Từ Phong lặp đi lặp lại câu nói này hơn chục lần, có uy lực đến mức làm chân của Vũ Phàm run lẩy bẩy, nhìn thấy mấy chữ trên máy bay, TM, gã liếc nhìn Giang Ý Mạn, cô ta thật sự là tổng giám đốc của tập đoàn TM?
Nếu là như vậy thật, thì hôm nay dù Vũ Phàm có trăm đôi cánh cũng không thể thoát được.
Hai chân gã yếu ớt, trực tiếp quỳ trên mặt đất, làm sao được, hôm nay rơi vào tay bọn họ, chỉ có thể thừa nhận mình quá xui xẻo!
Trực thăng đáp xuống sân thượng, mấy vệ sĩ kéo Giang Ý Mạn và Thẩm Giai Nghị đang bị treo xuống.
“Mau, tìm người đưa Thẩm Giai Nghị về trước, anh ta mất máu nhiều quá, sợ sẽ không cứu được mất.” Giang Ý Mạn nói với Từ Phong.
Từ Phong liếc nhìn Thẩm Giai Nghị, khiếp thật, cả người toàn là máu, thật là kinh khủng, anh nhanh chóng để Thẩm Giai Nghị vào trực thăng, sau đó ra lệnh cho phi công bay về trước.
“Nào - quỳ xuống.” Từ Phong đá vào lưng Vũ Phàm.
Giang Ý Mạn ngồi trên ghế, vắt chéo chân, châm thuốc.
“Cô thật sự là tổng giám đốc TM?” Vũ Phàm chống hai tay xuống đất, quỳ rất tiêu chuẩn, anh ta vừa run, vừa sợ.
Nghe đồn tổng giám đốc tập đoàn TM là một người tài giỏi, nhưng không ai biết là phụ nữ, hôm nay Vũ Phàm đã tận mắt được nhìn thấy.
"Anh xứng đáng được biết danh tính của boss tôi sao?"
Từ Phong lại đá một cước, đá chết Vũ Phàm, anh ta thế mà lại dám bắt nạt boss của anh, muốn chết.
Vũ Phàm không dám hỏi lại.
Giang Ý Mạn hút xong, cô cúi người nhìn thẳng vào mắt Vũ Phàm.
"Nói đi. Anh muốn chết như thế nào?"
Vũ Phàm ép buộc Thẩm Giai Nghị đâm mười mấy nhát, máu của anh gần như bị rút sạch. Giang Ý Mạn không thể bỏ qua cho gã dễ dàng như vậy được.
Chết?
Vũ Phàm như đã bình tĩnh lại.
“Được thôi, giết tôi đi, cô cũng sẽ không bao giờ tìm lại được con gái của Thẩm Giai Nghị đâu.” Vũ Phàm ngẩng đầu, tự tin nhìn thẳng vào Giang Ý Mạn.
"Á à, mở mắt chó của mày ra mà nhìn xem kia là ai." Từ Phong búng tay chỉ vào chiếc trực thăng trên không.
Một vệ sĩ vạm vỡ đang đứng ở đó, trong tay bế theo Đóa Đóa, Từ Phong đã cứu được Đóa Đóa từ lâu rồi, đương nhiên những việc này đều do Giang Ý Mạn sắp xếp, khi cô và Thẩm Giai Nghị lên đường đi cứu người, Giang Ý Mạn đã sai Từ Phong làm một số việc quan trọng.
Đầu tiên là đi mượn mấy người, trong lúc đánh nhau nhất định không thể thiếu người, tiếp theo là phương tiện di chuyển nhanh nhất, chỉ có thể là trực thăng. Còn cả, phải cứu Đóa Đóa trong âm thầm, không được để Vũ Phàm phát hiện, gã đã không còn con tin, đương nhiên sẽ xong đời.
Mọi việc đều nằm trong kế hoạch của Giang Ý Mạn, chỉ có sai lầm duy nhất chính là mười nhát dao mà Thẩm Giai Nghị phải hứng chịu kia.
"Làm sao mà cô có thể tìm được nó? Không thể, không thể, tôi đã giấu kĩ như vậy, làm sao cô tìm ra được chứ?" Vũ Phàm bắt đầu hoảng sợ, sợi dây cuối cùng dùng để cứu mạng anh ta cũng đã bị cắt đứt.
Từ Phong chế nhạo.
"Mày thực sự cho rằng mình thông minh lắm sao? Vậy mà cũng dám thách thức trước mặt boss? Cho dù mày có giấu dưới mười tám tầng địa ngục, bọn tao vẫn tìm ra được thôi."
"Tha cho tôi, tha cho tôi, làm ơn, tha cho tôi."
Vũ Phàm quỳ lạy Giang Ý Mạn, anh ta dập đầu đến mức trán chảy máu, cố gắng thể hiện rằng anh ta không muốn chết.
"Đã muộn rồi, bây giờ còn biết cầu xin cơ à? Tại sao lúc đâm Thẩm Giai Nghị thì chả thấy mày lo sợ gì? Mày làm thân thể người ta giống như tổ ong vò vẽ thế kia, mày đáng chết, đáng chết." Từ Phong đá văng gã, nhìn quá chướng mắt.
"Chờ ngày ngồi tù đi thôi!" Giang Ý Mạn cười nhẹ, vừa vẫy nhẹ tay thì vệ sĩ đã đi tới.
"Giang tổng."
"Trói tay anh ta lại rồi treo lên như tôi bị treo vừa rồi. Cứ để đấy ba ngày ba đêm, đừng để anh ta chết, sau đó đưa anh ta cùng tất cả người liên quan đến đồn, nhớ là phải mang theo đầy đủ chứng cứ." Giang Ý Mạn nói.
"Vâng, Giang tổng."
Giang Ý Mạn vừa leo lên trực thăng, nhìn thấy Đóa Đóa đang ngồi trên ghế, tay ôm một con búp bê bẩn thỉu, đôi mắt sưng vù. Trải qua vụ bắt cóc vừa rồi, cô sợ nó sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của con bé, cô lo lắng không biết có ảnh hưởng đến tận cuộc sống sau này của con bé hay không.
Giang Ý Mạn không ngồi cạnh mà ngồi đối diện với Đóa Đóa, cô sợ hành vi liều lĩnh của mình sẽ khiến Đóa Đóa sợ hãi.
Đóa Đóa cũng đang nhìn chằm chằm vào Giang Ý Mạn, nó phát hiện trên người Giang Ý Mạn có vết máu, đầu tóc bù xù, mặt mũi cũng rất bẩn, Đóa Đóa không nghĩ nữa, nó có thể nhìn ra được nguyên nhân tại sao mình lại có thể ở đây, tất cả là nhờ Giang Ý Mạn đã cứu nó.
Từng chiếc trực thăng lần lượt rời đi, chúng bay lượn trên nền trời, hơn chục chiếc trực thăng này đều là Từ Phong mượn tạm, chứ mua nhiều trực thăng vậy làm gì, nhưng anh thích huênh hoang, nên còn bày đặt đem mấy chữ TM dán lên thân của trực thăng, nhìn rất ngầu, đúng không?
Từ Phong bước tới, muốn ngồi cùng đại boss, nhưng Giang Ý Mạn lại lườm anh một cái, Từ trợ lý tội nghiệp chỉ có thể ngồi xổm một góc, đôi mắt nhỏ đáng thương, đời này anh khổ quá mà!
Anh thấy không khí có chút ngột ngạt, tại sao boss và Đoá Đoá lại không có chút động tĩnh gì?
Từ Phong quay đầu về phía Đóa Đóa.
"Đóa Đóa đang nhìn gì vậy? Để chú đoán xem nha?" Từ Phong nói.
Đóa Đóa đang tò mò nhìn Giang Ý Mạn, tại sao người cứu nó lại là Giang Ý Mạn mà không phải là ba hay mẹ.
"Đóa Đóa nhìn vết máu trên mặt Giang tổng sao? Kỳ thật máu không phải của cô ấy đâu, mà là của bọn bắt cóc đấy. Vừa rồi cô ấy đã anh dũng đánh nhau với bọn bắt cóc. Giang tổng của chúng ta thật lợi hại, tay không mà có thể đánh lại hàng chục tên bắt cóc!"
"Đóa Đóa được an toàn là nhờ có Giang tổng của chúng ta đấy, cháu có muốn thưởng cho cô ấy một cái ôm không nè?" Từ Phong nói thay cho Giang Ý Mạn.
Đóa Đóa nhìn Giang Ý Mạn, tay chân cô gầy gò như vậy, thật sự có thể một mình hạ gục mấy chục người xấu sao?
“Từ Phong, ngậm miệng lại, đừng làm cho Đóa Đóa sợ hãi.” Giang Ý Mạn lạnh lùng nói.
"Boss, tôi là..." Tất cả đều muốn tốt cho cô mà!
Quên đi, Từ Phong im.
Nửa giờ sau.
Giang Ý Mạn và Từ Phong đích thân đưa Đóa Đóa về nhà, Từ Phong ôm Đóa Đóa xuống, Giang Ý Mạn chỉ đứng ở cửa xe, để cho Từ Phong lo liệu phần còn lại, cô ấy đứng từ xa trông là ổn rồi.
Hiện tại ở nhà chỉ có người hầu, chắc Giang Vũ Phỉ đã đến bệnh viện chăm sóc Thẩm Giai Nghị.
“Tiểu thư nhà cô đã được cứu về rồi, chăm sóc cho con bé thật tốt, đừng để xảy ra vấn đề gì nữa.” Từ Phong đặt Đóa Đóa xuống đất.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tiểu thư, cảm ơn anh rất nhiều.” Người hầu cảm tạ không ngớt.
“Không có gì đâu, việc nhỏ.” Từ Phong xua tay quay người bước đi, anh học điệu bộ của Giang Ý Mạn, một tay đút túi quần, bước đi rất sang trọng, quyết đoán, làm cho anh trông thật bất phàm.
Giang Ý Mạn ngán ngẩm lắc đầu, nhưng khoé miệng lại treo lên ý cười.
Đóa Đóa không cùng người hầu đi vào nhà, mà đứng ở nơi đó nhìn Giang Ý Mạn một hồi lâu.
Khi Giang Ý Mạn quay người bước lên xe, Đóa Đóa bất ngờ chạy tới, nó ôm lấy chân Giang Ý Mạn từ phía sau, lúc này Giang Ý Mạn mới sững sờ, cô cảm thấy có sức sau lưng, là một thân hình nhỏ bé đang ôm cô, rất ấm áp, khiến cho cô ấy muốn khóc.