Một lúc lâu sau, ông Tô mới nhớ ra, quay sang hỏi bà Tô:
"Hai đứa vẫn chưa dậy à, gọi chúng nó dậy còn ăn sáng chứ.''
Bà Tô còn bận xem cháu trai bấm bấm điện thoại:''Gọi gì chứ, hiếm lắm mới có ngày nghỉ, để các con ngủ thêm chút nữa.''
''Nhưng bữa sáng quan trọng...'
Ông Tô còn chưa nói hết câu đã lại bị bà Tô phản bác:''Nhưng cái gì, con nó đói sẽ tự biết đường dậy.''
Các con bà khó khăn lắm mới tìm lại được hạnh phúc của chúng. Không thể để ai làm phiền được. Con gái gần đến ngày sinh cũng khó ngủ ngon giấc, con rể cũng vì vậy mà thiếu ngủ theo, càng không được để ai làm phiền.
Buổi tối ăn bữa cơm tất niên, ông bà Hàn cũng đã sang bên này, bao nhiêu năm qua, nhà họ Tô lần đầu đông vui đến như vậy.
Con trai, con dâu còn có cả cháu nội. Con rể, con gái cũng đã sắp sinh cháu ngoại. Hai nhà thông gia vui vẻ hoà thuận. Cuộc sống không mong gì hơn.
Mồng sáu tết, mọi người lại quay trở lại guồng quay của cuộc sống, trở lại với công việc mưu sinh hàng ngày.
Vì sự việc xảy ra tại bữa tiệc, vậy nên nhân viên của Tinh Bác vẫn chưa biết được vị sếp trong truyền thuyết là ai. Nhưng họ còn chưa kịp thắc mắc đã nhận thông tin vui sướng.
Buổi đầu tiên đi làm sau năm mới, sếp lớn mừng tuổi toàn bộ nhân viên, lại còn được nghỉ có lương chiều hôm ấy. Cả công ty reo hò vui vẻ, hô hoán sếp lớn vĩ đại.
Cả buổi sáng mọi người chỉ bận túm lại to nhỏ, đoán xem đến bao giờ sếp lớn mới thực sự xuất hiện.
Cố Diễm Tinh nghĩ rằng anh giống cô, vẫn đang hạnh phúc vì mất đi rồi tìm lại được, còn có một cậu con trai đẹp trai, thông minh, mà không biết thật ra là anh có âm mưu.
[ Tan làm anh tới đón em]-Tô Vĩ Thành gửi cho cô một tin nhắn.
Vừa đặt điện thoại xuống cô thấy Khương Tĩnh đi về phía mình:'' Ăn tết vui vẻ chứ, anh có đến nhà chúc tết hai mẹ con nhưng không có ai ở nhà. Anh có gọi cho Vĩ Trí, cũng đã biết chuyện. Chúc mừng em.''
Khương Tĩnh giọng nói trầm ấm, hỏi han cô giống như bình thường, nhưng chỉ anh mới biết trong lòng đã có bao nhiêu cố gắng mới không để lộ vẻ trống vắng của mình.
''Em có gửi tin nhắn nhưng không thấy anh trả lời.''
''À, mấy hôm tết điện thoại bên kia gọi về nhiều quá, em biết họ đều sẽ nói chuyện gì rồi đó, vậy nên anh khoá máy mấy hôm liền.''
Cô hiểu là chuyện gia đình giục anh kết hôn. Hai ngừoi nói với nhau vài câu rồi anh trở lại văn phòng của mình.
Vì không để đồng nghiệp để ý, Cố Diễm Tinh chờ đồng nghiệp về hết cô mới bước chân ra khỏi toà nhà. Cô còn cẩn thận bảo Tô Vĩ Thành dừng xe một đoạn xa chờ cô đi bộ tới.
Vừa ngồi lên được xe, Cố Diễm Tinh thở phào, vừa cài dây an toàn vừa nói:''May quá, không bị ai bắt gặp.''
Tô Vĩ Thành buồn cười:''Yêu đương mà phải lén lút vậy hả, em không định cho anh ra ngoài ánh sáng à.''
''Đồng nghiệp không phải ai cũng tốt, chỗ công sở có nhiều ngừoi, không tránh khỏi lời ra tiếng vào, cũng có người muốn soi mói, đặt điều. Chúng ta trước tiên cứ nên giữ bí mật trước.''
Tô Vĩ Thành xì mặt không vui:''Người ta biết anh là ngừoi yêu em, chẳng ai dám nói gì nữa, họ không dám nói gì sau lưng anh đâu.''
Cố Diễm Tinh vỗ vỗ mặt anh:''Như vậy họ càng có chuyện để soi mói em, có thể còn nói em quyến rũ anh, muốn trèo cao nữa.''
''Tóm lại là em vẫn chỉ định để anh làm ngừoi tình bí mật không danh phận chứ gì, anh thấy thiệt thòi quá.''
Cố Diễm Tinh bật cười với điệu bộ làm nũng của anh, liền tháo dây an toàn, vươn ngừoi sang hôn chụt một cái lên môi anh:
''Đền bù cho anh được chưa. Không nói nữa, về nhà thôi.''
''Mới như vậy mà đòi mua chuộc anh.''
Nói rồi anh lại kéo cô tới, dây dưa một hồi đến tận lúc môi cô đã tê rần, đỏ ửng, anh mới hài lòng buông cô ra.
''Chúng ta không về nhà, anh đưa em tới một nơi.''
''Đi đâu mà thần bí vậy?''
''Cứ đi rồi em sẽ biết.''
Xe chạy một đoạn nhưng Cố Diễm Tinh vẫn không đoán được anh định đưa cô đi đâu.