Cơm nước xong, bà Tô kéo Cố Diễm Tinh ra ghế ngồi tâm sự, ông Tô thì rủ cháu trai cùng mình chơi cờ, Tô Vĩ Thành chỉ đành làm chân bưng trà rót nước cho mọi ngừoi.
Ngoài cổng lại có tiếng xe ô tô tiến vào. Mọi người nhìn qua cửa sổ sát sàn thì nhận ra là xe của Hàn Lâm Viễn.
Tô Tịnh Kỳ vác bụng bầu đi nhanh vào trong nhà:''Tổ tông của anh ơi, em đi chậm thôi.''
Mẹ Tô cũng đứng dậy ra đỡ cô:''Sao con lại sang đây, sắp đến ngày sinh rồi còn vác bụng chạy lung tung nữa.''
"Ba, mẹ.''-Hàn Lâm Viễn chào ba mẹ vợ
''Chị dâu với cháu trai con về, dĩ nhiên con phải trở về chứ.''
Hàn Lâm Viễn đỡ vợ tới ngồi vào ghế sofa. Ông Tô và Cố Vĩ Trí cũng dừng ván cờ lại, cả nhà quay quần ấm cúng.
Tô Tịnh Kỳ chuyển tới ngồi sát vào Cố Diễm Tinh:''Chị dâu, chúng ta trước đây từng gặp nhau rồi.''
''Ừm, chị biết em rồi.''
Tô Tịnh Kỳ lại nhìn Cố Vĩ Trí:''Lần đầu gặp mặt cháu trai, cô với chú Viễn có quà tặng con.''
Nói rồi ra hiệu cho Hàn Lâm Viễn đưa một túi giấy cho Cố Vĩ Trí, lại là túi giấy, Cố Vĩ Trí thấy hơi đau đầu.
"Nghe ba con nói, con có hứng thú với ngành y, cô chú tặng con một phần cổ phần của bệnh viện. Sau này con về san xẻ gánh nặng với chú thì quá tốt.''
Tô Tịnh Kỳ thân thiết trò chuyện với Cố Diễm Tinh:''Em cũng nghe chuyện chị đã trải qua mấy năm vừa rồi, chắc chị đã mệt mỏi lắm. Cuộc đời em cũng đã từng tối tăm, nhưng biết từng chuyện mà chị phải trải qua, em lại thấy thật ra em đã may mắn hơn rất nhiều. Từ giờ nhà họ Tô là nhac chị, em là em gái chị. Có chuyện gì chị cùng em tâm sự, chị em chúng ta nương tựa với nhau.''
Hàn Lâm Viễn không vui nhìn vợ mình:''Cái gì mà chị em nương tựa nhau, thế anh em anh là đồ bỏ đi à.''
Tô Tịnh Kỳ lườm anh một cái, Hàn Lâm Viễn chỉ đành nhún vai chịu thua.
Tết năm trước hai nhà Tô, Hàn đã đón năm mới bên nhà họ Tô. Năm nay họ dự định sẽ tổ chức bên nhà họ Hàn. Nhưng chuyện bất ngờ này sảy ra, vậy là họ bàn bạc lại, quyết định năm nay vẫn đón bên nhà họ Tô.
Tô Tịnh Kỳ ngồi một lúc thì ngáp dài một cái, mắt long lanh nước, nhìn vô cùng đáng yêu, ba Tô quan tâm con gái
"VÁc bụng bầu đi lại chắc mệt rồi à, con lên phòng ngủ một chút đi.''
Tô Tịnh Kỳ muốn nói chuyện thêm chút nữa nhưng mí mắt đã không thể chống đỡ được nữa. Hàn Lâm Viễn cũng đi theo:
"Anh đi cùng em, chân có bị chuột rút còn có anh xoa bóp cho.''
Hai người đã đi khuất, Tô Vĩ Thành nhìn Cố Diễm Tinh nghĩ đến khi cô mang bầu vất vả ở nước ngoài, không có anh ở bên chăm sóc, còn phải cực khổ làm nhiều việc để kiếm tiền.
Ông bà Tô và Cố Vĩ Trí cũng lên phòng nghỉ ngơi.
"Em muốn đi thăm mộ ba.''
Cố Diễm Tinh quỳ gối đốt tiền giấy trước mộ ba Cố.
"Dù ông ấy đã làm việc sai trái, nhưng em không thể phủ nhận những việc ba đã làm cho em. Ba rất yêu thương em, chỉ cần là thứ em muốn, dù khó khăn ba vẫn tìm cách mang về cho em. Thật ra em chưa từng trách ba gì cả, ông ấy cũng đã phải trả giá bằng mạng sống rồi.''
Cố Diễm Tinh đứng trước mộ nhìn tấm bia một lúc lâu, Tô Vĩ Thành vẫn luôn bên cạnh ôm lấy tấm vai gầy của cô.
"Em muốn đón mẹ về.''-Đây là mục tiếu của cô khi về nước, chỉ tiếc đến giờ vẫn chưa thể thực hiện.
"Qua mấy ngày nữa, anh sẽ đưa tro cốt của mẹ vợ về nước.''
Cố Diễm Tinh cảm động ôm chặt lấy Tô Vĩ Thành, hai ngừoi cú vậy ở giữa nghĩa trang lạnh lẽo sửoi ấm cho nhau.