Ông bà Tô vẫn đang bày tỏ sự thấu hiểu, Tô Vĩ Thành cừoi nói:
''Thằng bé là con trai ruột của con.''
''Hả.''
Hai ông bà cùng ngạc nhiên đến đần ngừoi ra. Không tin được vào tai mình. Vậy mà hai người có cháu nội ruột, còn đã lớn đến như vậy rồi.
Bà Tô mắt rớm nước:''Cháu trai, con sinh nhật ngày nào vậy?''
'' Mười ba tháng bảy ạ, năm nay cháu học lớp bảy.''
Bà Tô nhìn Cố Diễm Tinh xót sa:''Vậy là ngày đó, lúc con đi đã mang bầu được mấy tháng rồi sao? Sao con lại cứ vậy mà bỏ đi, nếu nói với chúng ta, chúng ta dù có dùng cả nhà họ Tô cũng phải bảo vệ tốt hai mẹ con con.''
Bà Tô cứ vậy mà nước mắt đầm đìa, làm Cố Diễm Tinh cũng xúc động theo:''Lúc ấy con vừa mang thai, vẫn không phát hiện ra, sau này ra nước ngoài một thời gian, nghén nặng quá nên mới nghĩ tới.''
''Thằng bé sinh tháng bảy, vậy lúc con đi là đang bầu bốn tháng rồi chứ, sao lại không để ý gì vậy, mình mang thai cũng không biết.''
''Lúc đó thật sự là con mới bầu, thằng bé bị sinh non, hơn bảy tháng đã đẻ rồi.''
Mắt Cố Diễm Tinh thoáng qua một tia khổ sở, lại bị Tô Vĩ Thành bắt được. Cố Vĩ Trí thấy mẹ mình định giấu chuyện, cậu không muốn mẹ cứ một mình ôm đống ký ức đau lòng đó
''Mẹ con phải kiếm tiền, vậy nên xin làm mấy việc cùng một lúc, làm đến kiệt sức, hôm ấy trên đường về nhà chẳng may bị ngã, may mà được đưa vào bệnh viện kịp thời, sau đó liền sinh ra con.''
Cố Diễm Tinh ngạc nhiên nhìn con trai:''Chuyện này sao con lại biết.''
''Bà Khương kể cho con. Bà nói con cần biết tất cả những vất vả mẹ chịu đựng, vậy thì mới càng trân quý mẹ hơn. Con thấy mọi ngừoi cũng nên biết, không phải để mọi người áy náy, mà biết để trân trọng.''
Ông bà Tô nhìn cô càng thêm thương xót. Tô Vĩ Thành mắt chìm trong sắc đen sâu thẳm. Anh không hề biết những chuyện này, anh chưa từng tìm hiểu sâu xa mọi chuyện, chỉ biết cô từng sống rất vất vả, nhưng không hề biết, hoá rA cô lại khổ sở đến mức này.
Cố Diễm Tinh không muốn nhắc đến cuộc sống tăm tối những năm đó nữa: ''Mọi chuyện đều đã qua rồi ạ.''
Bà Tô gạt hết nước mắt:''Đúng vậy, qua hết rồi, từ giờ có chúng ta rồi, các con không cần vất vả nữa.''
Xong quay sang trừng mắt với Tô Vĩ Thành:''Thằng ranh, con không nói có cả cháu nội của chúng ta về nhà, ba mẹ chỉ chuẩn bị lì xì cho con dâu thôi. Vĩ Trí, ông bà đưa lỳ xì cho con sau nhé.''
''Được ạ,''-Cố Vĩ Trí lễ phép, ông bà Tô nhìn cậu bao lâu cũng thấy không đủ.
''Còn đồ dùng nữa, ông Tô, ông gọi giám đốc trung tâm thương mại đi, tôi phải đến đó chọn ít đồ cho con dâu với cháu nội tôi.''
Ông bà Tô đã đứng dậy muốn nhanh chóng chuẩn bị rồi, lại bị Tô Vĩ Thành ngăn lại
''Ba mẹ, hai ngừoi đừng hấp tấp như vậy nữa đi. Đồ cần dùng con đều đã chuẩn bị cả rồi, đang ở hết trong phòng con.''
''Mấy thùng đồ trước đó con chuyển về, hoá ra là chuẩn bị trước cho mẹ con Diễm Tinh à.''
''Vâng, thế nên ba mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi đi.''
Cố Diễm Tinh lườm anh:''Vậy mà anh còn chối là không có ý đồ từ trước.''
''Mấy đứa mang đồ lên phòng sắp xếp lại rồi nghỉ ngơi đi. Nấu cơm xong mẹ gọi.''
Cố Diễm Tinh không muốn thất lễ như vậy:''Để con làm cùng bác.''
''Con đi lên nghỉ ngơi đi, tA cũng không quen khi đang nấu ăn mà có ngừoi bên cạnh quan sát.''
Dĩ nhiên đó chỉ là lý do bà Tô bịa ra. Cố Diễm Tinh không thuyết phục được nên đành theo Tô Vĩ Thành lên phòng.