Cố Diễm Tinh vẫn chưa tốt nghiệp đại học, ngày ấy bỏ học giữa chừng, cùng mẹ đi ra nước ngoài, sau đó lại chỉ làm những công việc lặt vặt, rồi xin được công việc chuẩn bị giấy tờ đơn giản. Hiện tại tìm việc trong nước đúng là khó khăn.
Những công việc đăng tuyển đều yêu cầu phải có trình độ đại học, yêu cầu nghiệp vụ cũng cao. Cố Diễm Tinh thấy mình cũng chỉ có ưu điềm ngoại ngữ rất tốt, ngoài ra chẳng có kinh nghiệm về những gi họ yêu cầu.
Tìm mãi cũng chỉ thấy có một công ty đăng tuyển trợ lý, yêu cầu về ngoại ngữ rất cao, Cố Diễm Tinh thấy có khả năng mình sẽ được nhận, vậy nên liền lấy thông tin gửi vào mail trên bài đăng. Mong rằng có thể nhận được công việc này.
Qua ngày tiếp theo, vậy mà Cố Diễm Tinh lại nhận được cuộc gọi từ công ty đó, nói cô tới công ty thực tập một tháng, sau đó sẽ đưa ra đánh giá xem cô có được nhận chính thức không.
Cố Diễm Tinh không ngờ cách tuyển ngừoi ở trong nước lại đơn giản như vậy, cô thâm chí còn không cần tới phỏng vấn mà đã được trực tiếp đi làm. Vấn đề công việc được giải quyết, Cố Diễm Tinh thấy nhẹ nhõm hẳn.
Công ty đó là một công ty đầu tư quy mô cũng khá lớn, Cố Diễm Tinh không có chút kinh nghiệm gì bên mảng này. Công ty này cần phiên dịch rất nhiều hồ sơ chuyên ngành, đây là thế mạnh của Cố Diễm Tinh, cô nghĩ có lẽ vì vậy nên cô mơi được nhận.
Bên trong một căn hộ cao cấp trên tầng cao ở trung tâm thành phố, Tô Vĩ Thành cầm máy tính bảng, nhìn chăm chú vào mục thông tin cá nhân của Cố Diễm Tinh trong máy.
Tô Vĩ Thành nghĩ, cô thật sự đã trở về rồi. Hôm nay bất ngờ nhìn thấy thông tin của cô gửi tơi, vì là vị trí trợ lý trực tiêp của anh, nên bộ phận nhân sự cần xin anh ý kiến.
Tô Vĩ Thành không chút đắn đo liền chọn cô, nếu như cô chưa lập gia đình, anh có nên lần nữa giữ chặt lấy cô.
Nếu cô đã có gia đình, cuộc sống hiện tại có vẻ khó khăn, anh giúp cô có việc làm, cô sẽ có thu nhập cải thiện cuộc sống. Anh coi như đang giúp đỡ môtn ngừoi bạn cũ.
Đây là công ty đầu tư do cá nhân anh tự lập lên, không liên quan đến tập đoàn Tô gia, ít ngừoi biết anh là ông chủ đứng sau công ty, vậy nên nhận cô vào làm việc, cô sẽ không nghi ngờ gì.
Cố Diễm Tinh lấy ra mấy bộ quần áo xem thử, cũng chỉ có vài bộ có thể mặc đi làm, còn lại đều chỉ là đồ bình dân giá rẻ, không thích hợp cho công việc này.
Cố Diễm Tinh thở dài, sắp tới có lẽ lại phải chi tiền mua thêm vài bôn đồ rồi.
Sáng hôm sau, Cố Diễm Tinh dậy từ sớm, chuẩn bị cho bản thân tươm tất rồi xách túi ra khỏi nhà.
Bà lão chủ nhà đã dậy từ sớm, đang đi đi lại lại trước sân tập thể dục, Cố Diễm Tinh lên tiếng chào bà, bà cụ thấy Cố Diễm Tinh thì vui vẻ
''Đi làm sớm vậy sao, đã ăn gì chưa, bà có bánh mỳ đó.''
Cố Diễm Tinh chưa thân thiết với bà cụ lắm, không biết bình thường các phòng trọ khác có hay lấy đồ ăn của bà như vậy không
''Cảm ơn bà, cháu ăn rồi ạ. Cháu đi làm đây''
''Đừng để đói bụng, cháu đi cẩn thận.''
Cố Diễm Tinh sải bước ra khỏi khu nhà trọ, nhìn bạ lão chủ nhà trọ, cô thường bất giác nhớ về mẹ mình. Một gia đình đang tốt đẹp lại phị phá tan, đến nỗi mẹ con cô phải chạy đi lưu lạc, càng nghĩ Cố Diễm Tinh càng chua sót.