Tô Vĩ Thành đi tới quầy thuốc lá, tâm trí cũng không đặt vào mấy hộp thuốc đó, tay vờ bừa lấy một hộp, chẳng may không phải là hãng anh hay hút, nhưng Tô Vĩ Thành cũng chẳng quan tâm.
Cố lấy nhanh nhất có thể để đi ra quầy tính tiền nhưng không để cho ngừoi khác cảm thấy anh đang gấp gáp.
Vậy mà khi ra tới nơi, Cố Diễm Tinh đã cầm lấy túi đồ rời khỏi đó rồi. Tô Vĩ Thành rút ra một tờ tiền đặt lên quầy:''Không cần trả lại''
Sau đó sải bước chân ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Mắt thấy bóng dáng Cố Diễm Tinh ở phía xa, chân không ý thức mà bước theo.
Cô ấy gầy quá. Đó là suy nghĩ trong lòng của Tô Vĩ Thành. Giây phút nhận ra cô, anh đã có bao nhiêu chua sót trong lòng thì chỉ có mình anh biết.
Cô đơn giản mộc mạc, khác xa với dáng vẻ đại tiểu thư khi còn nhỏ. Thân hình gầy gò, cao ráo, làm anh lại lần nữa trào lên cảm xúc muốn chở che, muốn đem cô ôm chặt trong lòng, bảo vệ cô, không để cô phải trai qua bất hạnh gì nữa.
Nhưng Tô Vĩ Thành vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, không nhận ra cô. Bao nhiêu năm nay, cô hẳn là sống không tốt, không biết cô đã kết hôn chưa, cô có còn nhớ anh không. Tô Vĩ Thành tràn đầy nghi hoặc, vậy nên không dám nhận cô.
Anh sợ, sẽ nhận được câu trả lời, rằng cô thật sự đã quên anh, rằng bây giờ cô đã lấy chồng, có một gia đình hạnh phúc.
Tô Vĩ Thành thấy Cố Diễm Tinh đi vào một xóm trọ nhỏ, theo đánh giá của anh là một nơi khá thiếu thốn. Một đại tiểu thư từng sống trong nhung lụa, giờ đây có thể chịu được cảnh sống ở nơi thiếu thốn này. Thời gian khắc nghiệt đã bào mòn đi tất cả các mặt kiêu ngạo của cô.
Tô Vĩ Thành buồn bực quay trở về, lấy ra bao thuốc vừa mới mua, châm một điếu. Thuốc lá vị lạ lẫm, Tô Vĩ Thành bị sặc ho một hơi dài, khoé mắt ửng đỏ không biết vì khói thuốc hay là vì đau lòng.
Cố Diễm Tinh vê tới phòng trọ, thất thần ngồi xuống giường, nhớ lại dáng vẻ của Tô Vĩ Thành, anh giờ đã càng thêm quyến rũ hơn, nhưng liệu anh đã thuộc về ai chưa.
Cố Diễm Tinh nhớ lại lần cuối cùng hai ngừoi gặp mặt là khi nào nhỉ, hình như là cái lần cô nghi ngờ anh, có phải anh chán cô rồi không, nên mới lấy cớ bận rộn mà không muốn gặp cô.
Anh cả người toát ra vẻ mệt mỏi mà hỏi lại:''Cố Diễm Tinh, anh không làm gì có lỗi với em cả. Em đừng cả ngày nghi này nghi nọ nữa, anh đang rất mệt đó.''
Cô lúc ấy vì bị ảnh hưởng không khí trong gia đình cô, chẳng để ý được là anh đang thật sự mệt mỏi, chỉ muốn nghĩ theo suy nghĩ của bản thân:
''Cuối cùng anh cũng thừa nhận em làm anh mệt mỏi đúng không, có phải anh tìm được ngừoi khác làm anh thấy vui vẻ hơn, thoải mái hơn khi ở bên cạnh không? Anh không cần phải viện lý do để tránh gặp mặt em như vậy.''
Tô Vĩ Thành thật sự mệt mỏi vì cuộc cãi vã này:''Cố Diễm Tinh, em có thể đừng vô lý nữa được không. Anh chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút thôi.''
Cố Diễm Tinh lạnh lùng nói:''Được, anh muốn yên tĩnh, em sẽ không làm phiền anh nữa.''
Sau đó cô bỏ đi mà không biết được rằng, Tô Vĩ Thành đã nhìn theo bóng lưng cô bất lực như thế nào. Sau đó cô giữ đúng lời hứa, không làm phiền anh nữa. Lời hứa này vậy mà đã thực hiện được mười năm.
Bụng réo lên từng hồi làm Cố Diễm Tinh tỉnh lại từ hồi ức, nhưng Cố Diễm Tinh chẳng muốn ăn lắm, cô xé một gói bánh quy nhỏ, ăn cho qua bữa, sau đó bật máy tính tìm kiếm việc làm.