Sau đó mọi người không hiểu sao, lại nhận được tin Trần Hâm Dao nộp đơn từ chức.
Mọi người đều nghĩ có lẽ vì cô ta đeo bám tổng giám đốc bao năm nay nhưng vẫn không thành công, vậy nên đau lòng, tuyệt vọng mà rời đi.
Cố Diễm Tinh cũng không để ý lắm, cô chỉ quan tâm đến công việc hiện tại của mình. Đếm thời gian đến giờ tan làm, để được về nhà với con trai.
Cố Vĩ Trí chỉ có thể ở cùng cô một thời gian nữa, sau đó sẽ học nội trú trong trường quốc tế, hai mẹ con phải đến cuối tuần mới có thể gặp nhau, có khi còn phải lâu hơn nữa.
Cố Diễm Tinh đang chuẩn bị về thì nhận được tin nhắn của con trai
[Con đi mua sách]
Con trai từ nhỏ thông mình, lạnh lùng, nhưng cũng giỏi cả võ phòng thân, nên dù Cố Vĩ Trí tuổi còn nhỏ có đi ra ngoài một mình, Cố Diễm Tinh cũng không phải lo lắng. Cô nghĩ IQ của con trai chắc chắn được di truyền từ cha nó.
Cố Diễm Tinh trên đường trở về thì ghé qua chợ mua đồ ăn, rồi vui vẻ sách túi lớn túi nhỏ về nhà.
Ra khỏi thang máy, đang lúi húi lục tìm chìa khoá trong túi sách thì khoé mắt Cố Diễm Tinh liếc thấy bóng người đứng trước cửa nhà mình.
Cố Diễm Tinh kinh ngạc khi nhìn thấy Hàn Lâm Viễn đang đứng trước cửa nhà cô
Hàn Lâm Viễn đang đứng dựa lưng lên tường, một chân hơi co lại, đầu hơi cúi, dáng vẻ lười biếng. Thấy Cố Diễm Tinh thì đứng thẳng ngừoi lại, hơi mỉm cười
''Cậu về muộn vậy, nhanh mở cửa đi.''
Cố Diễm Tinh ngạc nhiên:"Sao cậu lại ở đây?''
Hàn Lâm Viễn đẩy Cố Diễm Tinh tới trước cánh cửa:"Tới thăm cậu chứ làm gì, mở cửa nhanh đi.''
Cố Diễm Tinh máy móc mở cửa nhà, Hàn Lâm Viễn vẫn rất tự nhiên mà đi vào, quan sát sung quanh. Lòng thầm nghĩ, tên anh vợ của anh cũng tốn tâm tư quá mới lừa được Cố Diễm Tinh chuyển tới đây.
Cố Diễm Tinh cầm cốc nước lọc đặt xuống bàn:''Nhà chỉ có nước lọc, cậu uống tạm.''
''Không cần phiền phức.''
Hàn Lâm Viễn ngồi xuống, trạng thái tự nhiên giống như hai ngừoi vẫn luôn là bạn bè thân thiết lâu năm, không hề có đoạn thời gian mười năm kia.
Hàn Lâm Viễn:''Lúc trước bận chuyện gia đình nên không quan tâm tới cậu được. Vẫn chưa có thời gian hỏi cậu những năm nay sống ra sao?''
Cố Diễm Tinh không tỏ thái độ gì cả:''Thì vẫn sống sót đây thôi, đoạn thời gian khó khăn cũng đã qua rồi.''
''Cậu đó, rốt cuộc cậu có coi mình là bạn không? Năm đó không nói câu nào đã đi biệt tăm. Chúng ta thân thiết như vậy, bọn tớ có thể trơ mắt bỏ mặc cậu được à?''
Cố Diễm Tinh chua sót:''Xin lỗi, năm đó mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ nghĩ được phải chạy trốn được, không nhớ ra phải làm gì nữa. Với cả, lúc ấy tớ chỉ nghĩ đến một người, nhưng không liên lạc được.''
Hàn Lâm Viễn ngạc nhiên:''Cậu có gọi cho Vĩ Thành.''
''Ừm, gọi cho tới tận lúc điện thoại sập nguồn, trở thành cục sắt vụn.''
Hàn Lâm Viễn lắc đầu thở dài:''Hai ngừoi đúng là chỉ làm khổ lẫn nhau. Mấy năm nay cậu vẫn luôn ở nước T sao?''
''Ừm, vẫn luôn ở đó.''
''Lần này trở về cậu định làm gì?''
''Tớ không định làm gì cả, chỉ là nhớ quê hương muốn trở về thôi.''
Hàn Lâm Viễn vẫn không nghĩ vậy:''Chẳng lẽ không có một chút lý do nào liên quan tới Vĩ Thành sao?''
Cố Diễm Tinh nhìn thẳng vào mặt bạn mình, cười duyên dáng:''Nhiều năm như vậy rồi, đâu còn liên quan gì đến nhau nữa chứ, là tớ muốn trở về thôi.''
''Cậu...'' Hàn Lâm Viễn đang định nói tiếp thì tiếng cửa nhà mở ra.