Ngày ba mươi tết, mọi người đã lũ lượt về quê, đường phố vắng vẻ hơn ngày thường.
Cố Diễm Tinh cầm theo một bó hoa cúc và một ít vàng mã tới nghĩa trang. Trước đó cô đã tìm hiểu được, ngày đó khi ba Cố mất, một vài ngừoi bạn tốt của ông đã an táng ông tại đây.
Cố Diễm Tinh đặt bó hoa tới trước bia mộ, bày biện đồ cúng, rồi đốt vàng mã.
''Ba à, bao nhiêu năm như vậy, đã có ai tới thăm ba chưa. Ngày ấy, không một ai có thể nghĩ được rằng ba lại có thể phản bội lại tình cảm của ngừoi đã cùng ba đồng cam cộng khổ. Người đàn bà đó đã từng tới thăm ba chưa. Liệu rằng đã bao giờ ba hối hận vì những gì ba từng làm. Mẹ con cũng đã không còn, đến tro cốt con cũng không thể mang về quê hương. Mẹ không muốn chôn cất cùng một mảnh đất với ba. Mẹ muốn được ở bên đó tự do, kiếp sau không bao giờ gặp lại ba nữa.''
Tô Vĩ Thành cầm một bó hoa cúc trắng tới, đứng gần đó nhìn bóng lưng Cố Diễm Tinh run lên theo từng tiếng nấc nhẹ.
Anh không động tĩnh, cô ngồi đó bao lâu thì anh đứng nhìn bấy lâu. Chỗ vàng mã đã cháy hết, tàn giấy cũng đã nguội lạnh, Cố Diễm Tinh mới đứng dậy rời đi.
Tay lau đi chỗ nước mắt vẫn còn đinh lại trên mặt, Cố Diễm Tinh xoay ngừoi thì bắt gặp ánh mắt nóng rực của Tô Vĩ Thành, cô sững người lại.
Lúc này Tô Vĩ Thành mới đi tới, đặt bó hoa lên trước bia mộ, Cố Diễm Tinh nuốt nước bọt, lấy lại giọng
''Cảm ơn anh.''
Cô thật lòng muốn cảm ơn anh, chắc hẳn những năm trước anh cũng có đến thăm ba cô, ông ấy cũng sẽ không quá cô đơn.
''Chú ấy lúc còn sống cũng rất che chở anh, anh tới thăm chú ấy cũng là việc nên làm.''
Khi ấy hai ngừoi yêu nhau không hề giấu giếm, người lớn hai nhà đều rất ủng hộ, ba mẹ Tô cũng coi cô như con gái.
Điện thoại của Cố Diễm Tinh bỗng vang lên, cô nhận cuộc gọi, lần này cô nói chuyện bằng tiếng quốc ngữ:
"Con trai à, mẹ đang đi thăm mộ ông ngoại con.''
Tô Vĩ Thành sững sờ như không tin vào tai mình, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng vào Cố Diễm Tinh, Cố Diễm Tinh né tránh ánh mắt của anh
Cố Vĩ Trí bên kia hỏi:'' Mẹ định ở trong nước ăn tết một mình?''
''Đúng vậy, hiếm khi có dịp nghỉ dài ngày, mẹ sẽ chỉ ở trong nhà hết ăn lại ngủ, làm một con mọt hạnh phúc thôi.''
Cố Vĩ Trí im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:''Ở bên đó cô đơn quá thì sang bên này với con.''
Cố Diễm Tinh cảm thấy cõi lòng ấm áp:''Mẹ không sao đâu mà. Chờ sang năm con về rồi chúng ta cùng đón tết.''
''Được rồi, mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ.''
''Mẹ biết rồi mà.''
Cố Diễm Tinh đang định dập máy thì lại nghe thấy câu hỏi của Cố Vĩ Trí
''Mẹ gặp ba con chưa?''
Cố Diễm Tinh ngập ngừng:''Ông ấy đã lập gia đình chưa?''
''Mẹ không biết.''
''Được rồi, con cúp máy đây.''
Cố Diễm Tinh cất điện thoại vào túi, phát hiện thấy biểu cảm không vui của Tô Vĩ Thành. Cô không định tiếp tục ở đây tiếp xúc với anh, muốn lướt qua anh để đi về.
Tô Vĩ Thành kéo tay cô lại hỏi:''Đó là con trai ruột của em?''
Cố Diễm Tinh nghĩ tới những ngày mang thai, nghén nặng khổ sở mà chỉ biết cắn răng chịu đựng một mình, trong lòng bỗng dâng cảm giác tủi thân.
''Thắng bé là do em mang thai hơn chín tháng, vất vả khổ cực gần mất mạng mới sinh ra được, anh nói thử xem?''
Nói xong không để ý đến vẻ mặt sững sờ của Tô Vĩ Thành, cô giằng tay ra rồi đi thẳng, bỏ mặc anh thất thần đứng đó một mình.