*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, lớp bảy rồi đến lớp tám thoáng cái đã trôi qua, phần lớn vóc dáng của các bạn nam trong lớp đều đã phát triển.
Ngày trước Cố Hoài Bích cao 1m75 bây giờ tăng lên 1m82, bạn cùng bàn của cậu là Tạ Đường, cũng đã 1m8.
Bắt đầu năm lớp tám, Trương Dã ngồi cùng bàn với Cố Hoài Bích cũng được một khoảng thời gian.
Lúc học tiểu học, Trương Dã cao 1mét7 là nam sinh cao nhất lớp, nhưng từ khi vào lớp sáu, cậu ta giống như bị tôn hầu tử làm phép định thân nên không phát triển chiều cao thêm nữa.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, sau khi ngồi cùng bàn với Cố Hoài Bích, Trương Dã thế mà cao thêm, từ một 1m7 tăng đến 1m79!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần thứ hai đổi chỗ là lúc lên lớp chín, Trương Dã không còn ngồi cùng bàn với Cố Hoài Bích, chiều cao cậu ta cũng không phát triển thêm nữa.
Tạ Đường và Trương Dã sau khi trải qua chuyện này lớn giọng đồn thổi ầm ĩ, Cố Hoài Bích lập tức trở thành cái bánh thơm ngon bị nam sinh trong lớp tranh giành, mỗi lần đổi chỗ ngồi, tất cả mọi người đều đổ xô nhau tới gặp chủ nhiệm xin được ngồi cùng bàn với Cố Hoài Bích.
Chủ nhiệm lớp cảm thấy lý do của đám nam sinh này quá hoang đường, nếu nói Cố Hoài Bích học tập tốt, mọi người muốn ngồi cùng bàn với cậu để học hỏi thì còn tạm được, chứ cái cớ vì muốn cao thêm mà xin được ngồi cùng bàn với cậu thì cũng quá đáng rồi.
Chủ nhiệm lớp từ chối hết tất cả các yêu cầu của đám nam sinh, vào học kỳ ba của năm lớp chín, bạn cùng bàn của Cố Hoài Bích trở thành Biên Biên, nữ sinh có chiều cao thấp nhất lớp.
Biên Biên cực kỳ vui mừng, nếu nam sinh trong lớp truyền tai nhau “Chiều cao huyền học*” thật sự có hiệu quả, thì cô có thể lột xác khỏi dáng vẻ của một học sinh tiểu học rồi.
*Huyền học: trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Ngụy Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang và tư tưởng Nho gia.
Mấy năm qua Cố Hoài Bích phát triển rất nhanh, khung xương cũng trở nên nẩy nở, cậu thiếu niên lạnh lùng đẹp trai trong quá khứ đã biến thành cậu thanh niên góc cạnh sắc sảo, bây giờ trên người cậu hoàn toàn mất đi nét trẻ con, thay vào đó là khí chất phóng khoáng tự do.
Cố Hoài Bích càng lớn, tính cách càng phóng túng và ảm đạm hơn.
Trước đây cậu nói không nhiều, hiện tại càng kiệm lời hơn, nếu như gặp người không quen, cậu gần như không đáp lại. Do đó mặc dù hiện giờ cậu được các bạn nam hoan nghênh như vậy, nhưng bạn bè thân thiết không có bao nhiêu.
Tạ Đường và Trương Dã tính cách tùy tiện tự do, cả hai đều mặt dày không biết xấu hổ đeo bám cậu, nếu không như thế thì cũng không trở thành bạn của cậu được.
Tóm lại quan hệ giữa Biên Biên và Cố Hoài Bích vẫn là thân thiết nhất, đặc biệt là từ khi ngồi cùng bàn tới nay, hầu như Cố Hoài Bích chỉ nói chuyện với cô.
Nhưng hai người cũng thường xuyên cãi nhau ầm ĩ, có đôi khi cãi nhau quá nảy lửa còn đánh nhau.
Có một lần đại chiến thế giới bùng nổ là do Biên Biên đi tìm lớp trưởng hỏi bài môn toán học, nhưng rõ ràng Cố Hoài Bích ngồi cùng bàn với cô, cô còn muốn bỏ gần tìm xa chạy đi hỏi lớp trưởng.
Cố Hoài Bích cho rằng, bởi vì gần đây lớp trưởng mới đi uốn tóc kiểu xù mì như bị nổ tung* cho nên mới khiến Biên Biên chạy theo cậu ta hỏi bài.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Ảnh minh họa:
Biên Biên cảm thấy Cố Hoài Bích không nói lý lẽ, cô không phải bởi vì thích lớp trưởng có kiểu tóc đầu bị nổ mạnh, mới hỏi bài cậu ấy đâu!
Hai người vốn dĩ đang ở trong Hoa Viên làm bài tập, cậu một câu cô một câu thành ra cãi nhau luôn về vấn đề “Đầu bị nổ mạnh.”
Tuy Biên Biên là thỏ con nhút nhát, nhưng khi bị chọc cho nổi điên thì cũng sẽ giương nanh múa vuốt bổ nhào vào người Cố Hoài Bích, nắm chặt nắm tay nhỏ liều mạng đấm cậu.
Cố Hoài Bích không cam lòng yếu thế, kéo cái bím tóc nhỏ của cô dọa dẫm: “Ông đây sẽ vặn cái đầu cô xuống!”
Xa xa trong Vương Phủ Hoa Viên bọn trẻ nghe thấy tiếng hai người đánh nhau, vội tránh ra xa hết, sợ nhìn thấy quái vật nổi giận, thật sự sẽ vặn đầu chị Biên Biên xuống.
Cố Hoài Bích ngã trên cỏ, Biên Biên ngồi trên người cậu nắm chặt cổ áo cậu kéo lên: “Cố Hoài Bích, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không có thích lớp trưởng đầu bị nổ mạnh!”
“Cô không thích, vì sao gần đây cứ tìm cậu ta giảng đề cho cô?”
“Tại vì anh lúc nào cũng đi đánh bóng rổ hết! Lúc tôi cần chẳng thấy bóng anh đâu cả!”
“Sao không chờ tôi trở lại?”
“Sao tôi phải vì một đề, mà chờ anh trở lại chứ!”
……
Cố Hoài Bích duỗi tay,bàn tay mang bao tay da đè giữ sau đầu Biên Biên, kéo cô lại gần mình, gằn từng chữ ——
“Trần Biên Biên, cô là của tôi.”
Biên Biên nhìn con ngươi kiên định màu quả phỉ xinh đẹp của cậu, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Hai năm trước hai người vẫn còn là trẻ con, Cố Hoài Bích nói như vậy suy cho cùng chỉ là lời trẻ con nói đùa, nhưng hiện tại... Cậu đã là người trưởng thành rồi.
Lại còn nghe câu nói đó từ trong miệng cậu, trong lòng Biên Biên cảm thấy có chút ngứa, có chút khô.
“Sau này anh không được nói như vậy nữa.” Biên Biên đứng lên, ngồi trở lại trên ghế nhỏ, buồn bực nói: “Tôi không phải của anh đâu.”
Cậu thiếu niên còn nằm trên cỏ xanh, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao không phải?”
“Mẹ anh bảo tôi tới nhà anh ở là để chơi cùng anh, làm bạn tốt của anh chứ tôi không có bán cho nhà các anh, sao có thể thành của anh được.”
Cố Hoài Bích nhìn ngọn cây đang đong đưa trong ánh nắng, đôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại ——
“Cây là của tôi, bùn đất là của tôi, trời xanh là của tôi, rừng rậm cũng là của tôi, Trần Biên Biên cũng thế...”
Cô bĩu môi: “Hừ, tự cao.”
Cậu không quan tâm, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhạt.
Biên Biên nhìn chàng trai nằm hình chữ đại (大) trên cỏ xanh, chợt ngẩn ra.
Tong nháy mắt, thế mà cô thật sự tin rằng, chàng trai đẹp tuyệt vời này là thần linh nắm giữ vạn vật của thế gian vạn.
Thế giới là của cậu, cô... Cũng vậy.
**
Làm bạn cùng bàn của Cố Hoài Bích nửa học kỳ, mặc dù chiều cao không tăng như kỳ vọng của Biên Biên nhưng cũng không phải cô không có thay đổi.
Bộ ngực nhỏ của cô bắt đầu điên cuồng phát triển, dần dần vượt qua rất nhiều nữ sinh đầy đặn, trở thành cô gái đầy đặn nhất!
Quả thật Biên Biên buồn bực muốn chết, đến cả cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hai năm trước ngực cô không có phát triển gì nhiều, cùng lắm chỉ là bánh bao nhỏ, vậy mà ngồi cùng bàn Cố Hoài Bích nửa năm, biến thành bánh bao siêu to.
Nữ sinh trong lớp học ngày nào cũng phải trợn mắt há mồm nhìn Biên Biên lột xác từ A đến B, lại đến C... Cuối cùng qua một kỳ nghỉ đông, đến đầu xuân, trực tiếp biến thành D.
Biên Biên thực sự sắp phát điên rồi, học kỳ sau phải tranh thủ đổi chỗ, cách Cố Hoài Bích thật xa.
Nói đến thì quá kỳ lạ, mặc dù không ngồi cùng bàn Cố Hoài Bích nữa, ngực cô cũng không phát triển thêm, nhưng đường nét sắc sảo của cô ngày càng bắt mắt.
Một năm qua, do được ở cạnh quái vật “Xúc tác” nào đó, Biên Biên hoàn toàn dậy thì, trở thành cô gái trưởng thành một trăm phần trăm, biến thành cô gái xinh đẹp, hấp dẫn nhất lớp, thậm chí cả khối.
Trong lớp có không ít nam sinh hư hỏng, bọn họ đặt cho Biên Biên một cái biệt danh rất chói tai, gọi là em gái ngực to.
Giờ học thể dục, có rất nhiều nam sinh đứng trên hàng lang lớp học, nhìn cô phát ra mấy âm thanh quái dị.
Mỗi lần gặp thế này, Biên Biên sẽ luôn dừng chạy bộ lại, thoáng nhìn ngực mình, cúi đầu xuống, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.
Cố Hoài Bích chạy đến bên cạnh cô, thấy cô cúi đầu còng lưng chậm chạp đi trên đường chạy, trông buồn bã ỉu xìu.
Cậu tiến lên một bước, nắm cổ tay cô, kéo cô cùng nhau chạy chậm.
“Lại lười biếng.” Cậu quở trách: “Khó trách không cao lên nổi.”
Cậu còn dám nói, ngồi cùng bàn với cậu không cao lên được thì thôi đi, thế mà bộ ngực cứ như ngựa hoang thoát cương đua nhau phát triển!
Một tay Biên Biên bị cậu nắm, tay còn lại khác đặt che bộ ngực phập phồng của mình, lầm bầm: “Tất cả đều do anh sai.”
Cố Hoài Bích chớp chớp mắt vô tội nói: “Tôi làm sao?”
“Tại sao anh có thể để cho bọn Trương Dã, Tạ Đường cao lên, mà không thể để tôi cao lên chứ, cái này coi như bỏ đi, vậy mà anh còn... Còn làm tôi trở nên kỳ cục thế này...”
Má cô nóng đến đỏ bừng, một câu cũng không nói được.
Cố Hoài Bích nhìn cô đang che ngực lại, rốt cuộc cũng hiểu ý cô, cậu không tin hỏi lại lần nữa: “Cô ra thế này là do tôi?”
“Đều do anh! Lúc trước tôi đâu có như vậy, đời trước cũng không...”
Biên Biên vội che miệng lại, thiếu chút nữa lỡ lời, đời trước cô có dậy thì cũng không phát triển đến khoa trương như vậy, thế nên cô cho rằng, ngực cô phát triển như bây giờ đảm bảo có liên quan đến “Quái vật” Cố Hoài Bích này.
Biên Biên giãy tay khỏi tay cậu, chạy đến ven sân thể dục nhặt áo khoác của mình lên mặc vào, kéo hết dây khóa bao kín mít người cô lại.
Cố Hoài Bích đi tới, vỗ lưng cô: “Thế này không tốt à? Phu nhân Đỗ lớn tuổi như vậy, cả ngày còn mời bác sĩ dinh dưỡng tư vấn thực phẩm bồi bổ ngực.”
Biên Biên bĩu môi: “Nhưng giờ tôi còn nhỏ, anh không biết mấy nam sinh hư hỏng đó gọi tôi thế nào...”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Hoài Bích chợt trầm xuống: “Ai bắt nạt cô?”
“Không có, chẳng qua bị đặt biệt danh bậy bạ thôi.”
Nam sinh tuổi này không biết sợ là gì, cái gì không học đi lén lút nhìn trộm mấy bộ “Điện ảnh” Nhật Bản xong bắt đầu nổi máu, miễn là nhìn thấy cô gái nào đầy đặn một chút, bọn họ sẽ ở sau lưng giở đủ loại yy*, cực kỳ đáng ghét.
*YY: tự sướng.
Đúng lúc này, Biên Biên nghe thấy một tiếng huýt sáo chói tai, có một nam sinh học thể dục ném bóng cầu trải qua người cô, gọi to: “Oa xin chào em gái ngực to.”
Nhưng khi cậu ta vừa dứt lời, Cố Hoài Bích phi lên thẳng chân đá bay nam sinh đó văng ra xa vài mét.
Nam sinh đau đến nhăn mặt nhe răng, lúc cậu ta muốn đứng dậy một cách khó khăn thì bị Cố Hoài Bích đi qua dẫm mạnh vào tay, nam sinh hét to lên, nước mắt sắp trào ra ngoài.
Cố Hoài Bích dẫm mạnh lên tay cậu ta, sau đó ngồi sụp xuống vỗ lên mặt cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Gọi lại một tiếng cho ông đây nghe một chút nào?”
“Tôi... Tôi tôi tôi không có gọi cậu!”
Biên Biên hoảng hốt, chạy đến sau lưng Cố Hoài Bích, cố kéo cậu lên từ phía sau, sợ cậu gây chuyện lớn.
Cố Hoài Bích thuận tay ôm vai Biên Biên kéo lại, cánh tay mạnh mẽ vòng qua đặt ở trước ngực cô, lạnh lùng nói với nam sinh kia: “Trần Biên Biên là của tôi, cậu đùa cợt cô ấy chính là đùa cợt tôi đây.”
Nam sinh nghe vậy bị dọa ngây người ra, cậu ta nào dám đùa cợt Cố lão đại chứ!
Biên Biên biết, Cố Hoài Bích vẫn giống khi còn nhỏ, lúc cậu nói ra những lời này chẳng qua chỉ nghĩ cô là đồ chơi của mình thôi.
Nhưng các bạn học ở xung quanh nghe thế, đảm bảo sẽ nghe thấy có chút gì đó mờ ám.
……
Tốt xấu gì thì sau khi trải qua chuyện này, không có nam sinh hư hỏng nào dám động thủ trên đầu thái tuế*, gọi Biên Biên bằng biệt danh khó nghe nữa.
*Động thủ trên đầu thái tuế: xúc phạm người có quyền thế lớn.
Câu “Đùa cợt Trần Biên Biên chính là đùa cợt Cố Hoài Bích” được nói ra với giọng điệu rất tức giận, nam sinh đó có bao nhiêu lá gan cũng không dám.
Vì thế Trần Biên Biên trở thành người của Cố Hoài Bích, toàn trường đều biết.
Chuyện này ngày càng ầm ĩ, cuối cùng ầm ĩ đến mức Cố Hoài Bích bị mời phụ huynh.
Phu nhân Đỗ Uyển Nhu rất lo lắng khi bị chủ nhiệm giáo vụ gọi đến văn phòng, bà còn tưởng Cố Hoài Bích lại giết người phóng hỏa.
Chủ nhiệm giáo vụ* là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, ông hắng giọng nói với Đỗ Uyển Nhu: “Chuyện là thế này, chúng tôi phát hiện con trai cô có dấu hiệu yêu sớm.”
*Chủ nhiệm giáo vụ: làm nhiệm vụ điều hành, quản lí, phục vụ việc dạy và học ở các cơ sở giáo dục (trường học, trung tâm, học viện,...)
Đỗ Uyển Nhu như nghe thấy chuyện nghìn lẻ một đêm*, thiếu chút nữa bật cười: “Yêu sớm... Cố Hoài Bích?”
*Câu gốc là: Thiên phương dạ đàm (天方夜谭)
Chủ nhiệm giáo vụ chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói: “Chuyện này có gì buồn cười lắm sao?”
Đỗ Uyển Nhu điều chỉnh lại vẻ mặt ra vẻ nghiêm túc, nhíu mày nói: “Không phải, có điều cảm thấy con trai tôi còn nhỏ, hẳn sẽ không yêu sớm, với lại cháu cũng không hiểu yêu sớm là cái gì đâu.”
Ở trong lòng Đỗ Uyển Nhu, con trai nhà mình vẫn là đứa trẻ nghịch ngợm đeo mặt nạ đồ chơi giả thú dữ đi khắp nơi dọa khác năm đó.
Chủ nhiệm giáo vụ hận rèn sắt không thành thép nói: “Phụ huynh các cô không được thiếu cảnh giác đâu, bây giờ mấy đứa trẻ ở tuổi dậy thì thường rất hay yêu sớm đấy, cần phải cảnh giác.”
Đỗ Uyển Nhu lại hỏi: “Thầy giáo, con trai tôi yêu sớm cô gái nhà ai vậy?”
“Chính là Trần Biên Biên đó! Hai đứa cả ngày bám dính lấy nhau, ngày thường nắm tay không nói, Cố Hoài Bích thế mà còn đánh nhau vì Biên Biên! Còn nói, Trần Biên Biên là người của em ấy, cô nói xem cái này không phải yêu sớm thì gì!”
Đỗ Uyển Nhu nhướng mày: “Thằng nhóc này cũng có bản lĩnh.”
Chủ nhiệm giáo vụ nghiêm túc nói: “Trường chúng tôi đối với trường hợp yêu sớm xử lý rất nghiêm, chúng tôi sẽ tận lực tách hai đứa nhỏ ra, một đứa sẽ bị giữ lại giáo huấn, đứa còn lại sẽ được khuyên nhủ, đây cũng là vì muốn tốt cho hai đứa nhỏ.”
Ông nhìn Đỗ Uyển Nhu, phát hiện khuôn mặt bà không còn ý cười nữa mà dần lạnh mặt đi.
Ông lập tức nịnh hót nói: “Đương nhiên là phải làm thế rồi, Cố thị đầu tư cho trường chúng tôi không ít, chúng ta đảm bảo sẽ không khuyên nhủ được Cố Hoài Bích, về phần Trần Biên Biên, tôi sẽ bảo chủ nhiệm lớp làm việc với em ấy. Tóm lại cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tách hai đứa nhỏ tách ra.”
Chủ nhiệm giáo vụ còn chưa dứt lời đã nghe thấy “Phanh” một tiếng vang lớn, Đỗ Uyển Nhu đột nhiên đập bàn, tức giận nói ——
“Thái độ của tôi quá tốt rồi đúng không, bây giờ tôi đây nói cho ông biết, nếu ông dám tách Biên Biên ra khỏi con trai tôi, ông không cần đến làm việc ở trường này nữa!”