Tay Lục Chu cứng ngắc giữa không trung mấy lần nhưng vẫn chưa biết nên đặt ở đâu cho đúng.
Vì thế anh đành để nơi eo Thẩm Diệc Hoan, thanh âm khàn khàn, giọng mũi rất nặng: "Thẩm Diệc Hoan, em đứng lên trước đã."
"Em không đứng." Cô lại cọ cọ bên gáy anh.
"Ngồi cũng được."
Lục Chu nhéo cổ tay cô, đem người ấn đến cạnh trên chỗ ngồi, Thẩm Diệc Hoan lại thuận thế ôm lấy cánh tay anh, bộ dáng dính người không rời.
Trong phòng quân y khá ấm áp, vừa rồi Thẩm Diệc Hoan ở bên ngoài hứng gió lạnh thật lâu, cả người lạnh buốt, khi dựa vào gần Lục Chu, hơi lạnh trên người cô truyền sang anh.
Lục Chu rùng mình mấy lần, nhưng anh cũng không né tránh.
"Em sao thế?"
Một Thẩm Diệc Hoan như vậy, đặt trong hoàn cảnh hiện tại, không thể nghi ngờ là rất khác thường.
"Vừa nãy Hà Xán mới nói cho em biết vài chuyện." Cô chống cằm trên vai anh, thanh âm rầu rĩ, "Cho nên em quyết định, sau này phải đối xử với anh thật tốt."
Nói rất nghiêm túc.
Lục Chu nhíu nhíu mày: "Cô ấy nói với em cái gì?"
Thẩm Diệc Hoan không đáp, mặt cọ lên cánh tay anh: "Trước kia em đối với anh không tốt, nhưng sau này em sẽ đối xử đặt biệt tốt với anh."
"Lục Chu." Cô rầu rĩ gọi tên anh.
"Ừ."
"Anh được người ta cưng chiều bao giờ chưa?"
Thẩm Diệc Hoan hỏi, không chờ anh trả lời, cô đã tự mình đưa ra đáp án, "Chắc chắn là chưa rồi, sau này, em sẽ cho anh cảm nhận được thế nào là cưng chiều."
"Em cưng chiều anh."
Lục Chu chăm chú nhìn cô, không nói gì.
Anh thấy túi chuyền chảy quá chậm, bèn chỉnh tốc độ nhanh hơn, chất lỏng lạnh băng tiến vào mạch máu, toàn bộ mu bàn tay lạnh lẽo.
Thẩm Diệc Hoan chú ý tới, lập tức buông cánh tay anh ra, sợ mình đè lên dây chuyền.
"Anh chỉnh nhanh thế làm gì." Cô trừng anh, "Không lạnh sao?"
Lục Chu trầm mặc hồi lâu, mở miệng: "Vẫn còn tốt."
Thẩm Diệc Hoan hừ hừ hai tiếng, thanh âm buồn bực trong lỗ mũi, rất bất mãn với câu trả lời của anh.
Cô quay người chỉnh tốc độ chậm lại.
Xong xuôi lại cúi người xuống, vùi đầu nơi cổ anh, mái tóc dài mềm mại cọ vào vùng da lộ ra bên ngoài của anh, giống như chú mèo thu hết móng vuốt lại vùi vào lòng chủ nhân làm nũng.
"Anh luôn giấu hết mọi chuyện không thoải mái trong lòng, không nói cho em thì em biết làm sao, hừ, em mặc kệ anh đã trải qua chuyện gì, dù sao em cũng sẽ đối xử với anh thật tốt."
Anh chậm rãi rũ mắt, khẽ há miệng, nhưng lại nghẹn ứ không nói được lời nào.
Anh nơm nớp lo sợ, như đi trên một tầng băng mỏng, không hề trông cậy vào việc Thẩm Diệc Hoan sẽ thích mình.
Anh tựa như một cánh đồng hoang vu, mà Thẩm Diệc Hoan lại là ngọn hải đăng duy nhất chiếu sáng cánh đồng đó.
Sau đó, anh nghe được Thẩm Diệc Hoan nói -
"Sau này, em sẽ thật sự thích anh."
...
Anh không biết bản thân mình vì sao lại thích Thẩm Diệc Hoan.
Nói thật, cô có quá nhiều khuyết điểm, tự cho mình là đúng, thích nói dối, hay cáu bẳn, còn không chịu trách nhiệm, am hiểu nhất là cậy sủng mà kiêu, không phải anh không nhìn tới những khuyết điểm này của cô.
Nhưng thích chính là thích.
Cô là chén rượu duy nhất anh dùng toàn bộ năm tháng thanh xuân của mình tình nguyện say.
"Anh đau không, em xoa xoa cho anh nhé."
Thẩm Diệc Hoan xoa lòng bàn tay lại với nhau, áp vào trên mu bàn tay lạnh lẽo của anh, nhẹ nhàng mười ngón tay đan chặt, sau đó quay đầu lại nhìn vẻ mặt người nào đó.
Lục Chu cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau, không có phản ứng.
Trong phòng quân y đặc biệt an tĩnh, không có người khác.
Hà Xán cũng không trở về, không biết có phải cố tình để lại không gian riêng cho bọn họ không.
Thẩm Diệc Hoan ghé vào trên vai anh, thanh âm nhu hòa nói chuyện.
Anh có đau không, muốn ngủ một lát không, em ngồi đây bồi anh nói chuyện, anh muốn nghe chuyện gì, anh nhắm mắt nghe em nói là được rồi.
Cô lải nhải bên tai, kể từ chuyện trước đây đến bây giờ, nói rất nhiều những chuyện nhỏ phát sinh của hai người họ, đến những kỉ niệm không vui lại thấp giọng mắng một tiếng.
Thanh âm của cô quá nhẹ, miệng để sát vào tai anh, giống như đang nói mớ, chỉ nghe được trong phạm vi hai người, thời gian mấy năm nay như được phong bế lại trong không gian chật hẹp này.
Từng giọt nước tí tách chảy xuống, theo ống chuyền đi vào cơ thể.
Trên người còn vương độ ấm của Thẩm Diệc Hoan.
Loại cảm giác này thật sự quá tốt, ngay cả trong mơ cũng chưa từng tốt như vậy, thậm chí Lục Chu còn quên chính mình còn đang sốt cao, có thể lây bệnh cho cô hay không.
Cô nói xong, lại bắt đầu nghịch ngón tay của Lục Chu.
Trên ngón trỏ có vết chai dày.
Thẩm Diệc Hoan nhéo một cái, lại dùng ngón tay cào cào, lẩm bẩm: "Người khác đều chai ngón giữa, sao anh lại chai ngón trỏ, đặc quyền của học bá sao?"
Lục Chu: "Vết chai súng."
"Hả?" Thẩm Diệc Hoan kinh ngạc mở to mắt, dí sát vào xem.
"Đau không?"
"Không đau."
Cô vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, quay đầu nhìn Lục Chu: "Sao lại có vết này?"
"Bóp cò súng nhiều."
Cô mím môi, không biết suy nghĩ cái gì.
Qua một lát lại hỏi: "Anh thường xuyên dùng súng sao, giết người?"
Lục Chu tránh nặng tìm nhẹ: "Đây là lưu lại khi huấn luyện, bọn anh huấn luyện khá nặng."
Thẩm Diệc Hoan nửa hiểu nửa không gật đầu.
Lại chơi thêm một lát, điện thoại bỗng vang lên.
Thẩm Diệc Hoan không nhúc nhích, Lục Chu nâng bả vai cô dậy: "Của em."
Cô lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên Cố Minh Huy.
"..."
Cô lập tức nghiêng đầu nhìn Lục Chu, người phía sau hiển nhiên cũng thấy được, thần sắc vẫn bình thường, nhưng đáy mắt đã tối lại.
"...!Em đi nghe một chút."
Thẩm Diệc Hoan nghĩ nghĩ, đem chăn mỏng một lần nữa đắp lên người Lục Chu, đứng dậy đi đến ghế ngồi đối diện anh.
Cô ấn nút trả lời, bật loa ngoài: "Alo?"
Cố Minh Huy không biết đang ở đâu mà gió thổi phần phật rất lớn, như gào thét ở bên tai.
"Hồi sáng mày gọi điện cho tao à?" Cố Minh Huy hỏi.
"...!Tao tính hỏi xem vết thương trên mặt mày thế nào."
Ánh mắt Lục Chu tối sầm.
Cố Minh Huy: "Vẫn ổn, không nghiêm trọng mấy."
Nghe được vết thương anh ta không nghiêm trọng, Thẩm Diệc Hoan cũng an tâm phần nào, vừa tính cúp điện thoại đã nghe Cố Minh Huy nói: "Mấy ngày nay tao bận chuyện hợp đồng một tí, mày tự chăm sóc bản thân cho tốt, mấy ngày nữa Như Như qua rồi gặp."
"Ừ biết rồi." Thẩm Diệc Hoan trả lời.
Giương mắt nhìn lại, sắc mặt Lục Chu đã hơi đỏ.
Mày anh nhíu chặt, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Đại khái là Cố Minh Huy đang ở bên ngoài, còn đi trên đường, tiếng gió gào thét bên tai, anh ta còn lạnh đến mức mắng một tiếng con mẹ nó.
Thẩm Diệc Hoan thuận miệng hàn huyên hai câu rồi cúp điện thoại.
Cô đi trở về cạnh Lục Chu: "Là Cố Minh Huy."
"Ừ."
"Anh đừng giận..."
Lục Chu hỏi: "Bây giờ cậu ta ở đâu?"
"Không biết, nó cũng không nói với em."
Môi Lục Chu mím lại thành một đường thẳng.
Nghe tiếng gió rít kia, cùng phản ứng của Cố Minh Huy, như là đang ở cao nguyên.
"Em cách xa cậu ta một chút." Lục Chu nói.
Anh không xác định được việc anh ngửi được mùi thuốc súng nhàn nhạt trên người Cố Minh Huy có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng quả thực trước mắt anh đang có hiềm nghi, tuy rằng Lục Chu không có mấy hảo cảm gì với cậu ta, nhưng anh khó có thể tiếp nhận được việc Cố Minh Huy sẽ tham dự vào việc này.
Thẩm Diệc Hoan cho rằng anh không vui vì cô gọi điện thoại với Cố Minh Huy.
Chợt thở dài, tay phủ lên bả vai anh, nhẹ giọng nói: "Em thích anh, không giống với những người khác."
Đã truyền xong dịch, Hà Xán vẫn chưa trở lại.
"Hay là để em đi tìm cô ấy." Thẩm Diệc Hoan nói.
"Không cần."
Lục Chu để chăn sang một bên, giơ tay, động tác rất mau, trực tiếp rút kim tiêm trên tay ra.
"Aiz!"
Thẩm Diệc Hoan thở nhẹ một tiếng, vội đè mu bàn tay anh lại.
Bên ngoài thật lạnh.
Thẩm Diệc Hoan đè mu bàn tay của anh không buông, tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, cô thò ra một tay, kéo kéo cổ tay áo, đem tay Lục Chu cũng nhét vào trong tay áo mình.
Lục Chu nhìn cô, không thu tay lại.
Vậy mà còn không chịu nắm tay cô.
**
Hai người một đường trầm mặc, trở lại phòng ngủ của Lục Chu.
Thẩm Diệc Hoan đi vào phòng tắm, thấm ướt khăn lông bằng nước nóng, cầm tay Lục Chu, đắp khăn lên tay anh.
Làn da của anh rất trắng, ở chỗ này dãi nắng dầm mưa mà vẫn không đen đi, càng làm nổi bật một vùng xanh tím trên bàn tay.
Hai tay Thẩm Diệc Hoan đều đặt lên tay anh, đem khăn ấm đè chặt, rũ mắt xuống, lông mi dài đậm khẽ run, nhìn qua hết sức chuyên chú.
Lục Chu nhìn cô chằm chằm.
Chờ khăn lông lạnh, Thẩm Diệc Hoan lấy ra, nhíu mày: "Sao vẫn chưa đỡ."
Cô nói lại muốn đi thay khăn khác, vừa mới đi được hai bước cổ đã bị xách lên.
Một tay túm chặt.
Giống hệt như xách một con gà.
Thẩm Diệc Hoan lùi lại hai bước, đứng yên trước mặt anh.
Lục Chu nhíu mày hỏi cô: "Hôm nay em rốt cuộc là sao lại thế này?"
Thẩm Diệc Hoan chớp chớp mắt.
Lục Chu thay đổi cách hỏi: "Hà Xán nói với em cái gì?"
Kỳ thật Thẩm Diệc Hoan không nghĩ tới việc sẽ nói.
Cô nhớ tới lời Hà Xán nói với mình, gì mà điều trị tâm lý, gì mà chiến sĩ bị bắt, cô thậm chí còn không hiểu ý vị của nó là gì, chỉ cảm thấy tim mình như thắt lại.
Bị bắt, điều trị tâm lý, lại liên hệ với những vết thương lớn lớn bé bé sau lưng Lục Chu.
Cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ chạm đến vết sẹo nơi đáy lòng anh.
"Cũng không có gì, chỉ là em không nghĩ anh khổ sở như vậy."
Lục Chu nhướng mày, không hiểu ý tứ trong đó.
Anh vươn tay, khẽ cọ vào cằm cô: "Em đừng nghĩ nhiều rồi tự bổ não lung tung."
"...!"
Cô đây là đang bị hiểu lầm đúng không?
Vì thế Thẩm Diệc Hoan mở miệng.
"Hà Xán nói lúc anh vừa tới đây phải chấp hành một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, sau khi trở về...!còn phải tiến hành trị liệu tâm lý?"
"Ừ." Anh thừa nhận.
Thẩm Diệc Hoan cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ.
Vết thương trên người anh...!là dấu vết lưu lại của việc bị ngược đãi sao?
"Vết thương trên lưng anh là sao vậy?"
"Hả?" Lục Chu nói, "Lúc trước bị người ta dùng gộc đánh vào, đã tốt rồi."
Anh cho rằng cô hỏi vết thương gần đây.
"Với lại." Thẩm Diệc Hoan không tự chủ được nuốt nước miếng, yết hầu khẽ động, "Nhiều sẹo như vậy, là từ đâu ra?"
"Phần lớn đều lưu lại lúc làm nhiệm vụ mà Hà Xán nói với em, cũng có một ít là năm nay mới bị, có sẹo do dao lưu lại, cũng có sẹo do đạn mà thành, hai loại sẹo này không giống nhau."
Có lẽ khí chất học bá trên người Lục Chu quá nặng.
Ngay cả khi đem chuyện xưa của vết sẹo trên người mình ra kể cũng có nề nếp, nói giống như đang đọc "báo cáo chuyên đề học thuật về nhiều loại sẹo khác nhau." vậy.
Ngữ khí cũng bình bình đạm đạm, hoàn toàn là bộ dáng không thèm để ý.
Thẩm Diệc Hoan lặng yên không một tiếng động mở to mắt, chớp chớp.
Con mẹ nó...
Cái gì mà kêu hai loại vết sẹo này không giống nhau.
Bị thương thế này mà cũng tìm ra được quy luật sao?!
Cô cảm thấy đau lòng.
Kia chính là
...Bạn trai cũ của mình
Rất không tự tin.
Cô vò một góc áo Lục Chu, túm túm lên trên: "Anh cởi áo ra đi, em nhìn lại."
Lục Chu nắm lấy bàn tay đang quấy phá của cô, chỉnh lại hai giây, sau đó đem áo cởi ra, xoay người, để lưng mình đối diện với Thẩm Diệc Hoan.
Nơi đây cất giấu nhiều chuyện xưa, Thẩm Diệc Hoan nhìn thấy những vết sẹo đó tim chợt thắt lại, cô nhìn tới vết sẹo giao nhau thành hình chữ "Thập" nho nhỏ.
Cô chỉ chỉ ngón tay vào: "Sao lại có vết sẹo này?"
"Cái nào?" Lục Chu nghiêng đầu, "Anh không nhìn tới."
"Vết sẹo hình chữ thập."
"Hẳn là do súng, lúc đấy phải mổ lấy đạn ra."
Đại não Thẩm Diệc Hoan trống rỗng vài giây, sống lưng chợt lạnh buốt.
"Công việc của anh, nguy hiểm vậy sao...?"
Lục Chu: "Ngẫu nhiên thôi."
Cô bỗng nhiên nghĩ đến.
Ngày đầu tiên đến Tân Cương, xe bọn họ chết máy giữa quốc lộ cạnh cánh đồng bát ngát.
Lục Chu lái xe lại đây, đi đôi quân ủng, bắt tay cùng Tần Tranh nói.
- -" Xin chào, tôi là đội trưởng đội quân khu biên phòng Tân Cương, Lục Chu."
Đội trưởng đội biên phòng, ngoài việc anh dũng đối mặt với các loại tội phạm trái pháp luật, tiến hành đuổi bắt, xử lý những nhóm buôn lậu, buôn bán vận chuyển ma túy, súng ống, đạn dược, ngay cả khu vực xung quanh gặp tai ương cũng yêu cầu bọn họ đi cứu viện thâu đêm suốt sáng.
Mọi điều gánh nặng đều đè lên vai anh.
Anh trước nay chưa từng nói gì.
Ngay cả lúc nói đến vết thương trên người mình, cũng chỉ nói với ngữ khí nhàn nhạt.
Giống như những cái đó không phải là máu chảy từ người anh ra, những đau đớn đó không phải anh chịu đựng.
Anh trầm mặc không nói, chỉ yên lặng ngày đêm bảo vệ hòa bình nơi mảnh đất này.
Lục Chu không phải là người giỏi nói chuyện, nhưng ở đây anh biết rất nhiều người, ông chủ khách sạn, chủ quán tạp hóa, còn có những người nơi trạm tiếp viện.
Những chuyện xảy ra trước đây Thẩm Diệc Hoan cũng không biết.
Nhưng cô biết chắc chắn, đều là những chuyện cảm động lòng người.
Lục Chu dù ở nơi này sinh mệnh mong manh, ở nơi Bắc Kinh quái gở lạnh nhạt, hay nơi biên cảnh không người hỏi thăm, anh vẫn không phân biệt ngày đêm thủ vững, nhiệt liệt, ngẩng cao đầu.
Anh đối với cô là chấp niệm, cùng dục vọng không thể nói, ở nơi đây hóa thành mồ hôi và máu lúc giao tranh.
Luôn có những người nếu gặp đả kích liền không gượng dậy nổi, tự phong bế lại mình, thu hết những mũi nhọn gai góc, biến bản thân thành một quả cầu, có thể lăn qua mọi con đường gập ghềnh, chỉ mong con đường phía trước thuận lợi một chút.
Nhưng cũng có những người vĩnh viễn sẽ không chịu thua, càng không bao giờ cúi đầu khuất phục, dù cho mưa bom bão đạn, vẫn vĩnh viễn ngẩng cao đầu.
Đến đây, Thẩm Diệc Hoan mới biết bản thân mình nông cạn chừng nào.
Trách nhiệm trên vai của Lục Chu so với cô còn nặng hơn rất nhiều.
Trời đất mênh mông.
Nơi bốn phương trời của mỗi lãnh thổ quốc gia.
Luôn có những người dùng chính máu xương của mình bảo vệ.
Thẩm Diệc Hoan từ phía sau ôm lấy anh, cánh tay vòng qua vòng eo trần trụi, mặt dán ở trên lưng, đối diện chính là vết sẹo hình chữ thập kia.
Cô nhắm mắt, cảm thụ cảm giác khác thường thổi đến nơi đáy lòng.
Từ đầu đến chân như được gột rửa.
Cô há miệng thở dốc, thành kính cất lời.
"Lục Đội trưởng, bây giờ em hối hận còn kịp không?".