“Sở Nam, cậu giúp tôi đi.”
Sau khi Sở Nam nghe được chuyện Hàn Thiên An cần anh giúp anh đã rời đi khỏi đây.
“Hàn Thiên An, cậu nhớ là phải nói cho tôi biết đấy nhé!”
“Được rồi!”
“Vậy tôi đi chuẩn bị đồ cho cậu.”
“Phải.Thế mới là bạn tốt chứ.”
Sở Nam rời đi, Hàn Thiên An quay trở lại với công việc của anh. Anh tiếp tục giải quyết một mớ giấy tờ để xong sớm nhất. Anh muốn dành thời gian cho Chu Tiểu Mân nhiều hơn.
Một lúc sau.
Reng! Reng! Reng!
Điện thoại của Hàn Thiên An vang lên. Anh nhìn màn hình điện thoại thì thấy người gọi đến là Sở Nam.
“Có chuyện gì thế?”
“Hàn Thiên An tôi đi mua khi hỏi đến mạt chược người bán nói có rất nhiều loại cậu muốn mua loại nào?”
“Sở Nam cậu mua loại nào tốt nhất. À cậu mua giúp tôi thêm một bộ câu cá nữa.”
“Được tôi biết rồi.”
Hàn Thiên An nghĩ đàn ông thâm niên thường có sở thích câu cá nên anh đã nhờ Sở Nam đi mua.
Bên này Phương Kim Ngọc sau khi rời khỏi phim trường cô có hẹn với anh Hạo để bàn một số vấn đề.
“Anh Hạo, tôi có việc cần anh làm.”
“Được. Gặp nhau ở đâu?”
“Tôi vừa đóng phim xong. Tôi đang ở quán nước.”
“Được. Tôi đến ngay!”
Một lúc sau, Phương Kim Ngọc đang uống nước lướt web, nhìn xung quanh thì thấy hình dáng quen thuộc, cô đã nhận ra đó là anh Hạo.
“Anh Hạo…”
“Ở bên này.”
Phương Kim Ngọc la lớn và đưa tay lên ra hiệu cho cô đang ở bên này. Anh Hạo đi về phía cô.
“Có chuyện gì? Cô nói đi.”
“Anh Hạo bình tĩnh. Anh gọi nước uống đi.”
Hắn ta giơ tay lên gọi nhân viên quán nước.
“Quý khách dùng gì ạ?”
“Cho tôi một ly cafe đen.”
“Quý khách đợi một lát. Nước sẽ ra ngay.”
Nhân viên phục vụ đi vào trong oder. Anh Hạo quay sang nhìn về phía của Phương Kim Ngọc.
“Có chuyện gì cô nói đi.”
“Anh Hạo, tôi có việc cho anh làm đây.”
“Cô nói đi.”
“Anh có nhớ lần trước tôi nhờ anh điều tra Hàn Thiên An qua lại với cô gái mập kia không?”
“Nhớ. Có chuyện gì?”
“Anh Hạo, theo như tôi biết cô ta có một blog cá nhân chuyên làm bánh kem trên mạng xã hội. Tôi muốn anh cùng một số người chê bai, chế giễu cô ta trên blog đó.”
“Cô muốn tôi chế giễu thế nào?”
Phương Kim Ngọc dùng giọng điệu lạnh lùng chán ghét nói.
“Anh hãy chỉ trích cô ta là người thứ ba, body shamming cô ta.”
“Được! Vậy tiền công?”
“Anh không cần lo.”
Phương Kim Ngọc lấy trong túi ra một phong bì đã chuẩn bị sẵn đưa cho hắn ta và nói.
“Đây là phân nửa số tiền. Số còn lại sẽ chuyển vào tài khoản anh nếu xong việc tôi giao.”
Anh Hạo nhận lấy bì thư mở ra xem số tiền trong phong bì rồi mới gật đầu bỏ đi.
“Cô cứ giao cho tôi.”
Sau khi anh Hạo rời đi, một mình Phương Kim Ngọc ngồi lại suy nghĩ về cuộc sống của mình.
“Phương Kim Ngọc, tại sao cuộc đời mày lại thành như thế này chứ?”
Đúng là đời lên voi ngày trước, ngày sau xuống chó là chuyện bình thường mà.
“Tại sao chứ? Tại sao phải đổi thân thể này để có được sự nghiệp chứ?”
“Phương Kim Ngọc, trước giờ mày đâu phải khổ sở như vậy?”
“Đều là tại con mập béo kia cả.”
“Được rồi. Tao sẽ cho mày biết thế nào là động đến đồ của tao.”
“Hàn Thiên An, anh sẽ mãi mãi là của em.”
Của cô gì chứ? Đúng là có không giữ mất đừng tiếc.
Nghĩ đến đây thôi gương mặt của Phương Kim Ngọc đã hiện rõ vẻ độc ác của cô ta.
Bốn giờ chiều.
“Hàn Thiên An, mọi thứ cậu nhờ tôi đã chuẩn bị xong cả rồi.”
“Được. Cảm ơn cậu.”
“À! Còn nữa. Cậu đem đồ để trong xe giúp tôi. Cậu cứ về trước, không cần phải đợi tôi.”
“Được!”
Hàn Thiên An đang làm việc thì nhận được điện thoại của Sở Nam gọi đến.
Bảy giờ tối tại tập đoàn Hàn Thiên.
Hàn Thiên An mải mê làm việc không để ý đến bầu trời đen mịt ngoài kia. Anh mỏi người nên vận động cơ thể một chút.
Đến bây giờ anh mới để ý bầu trời đen mịt ngoài kia. Anh xem đồng hồ thì đã bảy giờ tối.
“Thôi chết! Mải mê làm việc mà quên mất đến nhà Chu Tiểu Mân.”
Hàn Thiên An vừa nói xong, đã đứng dậy đi xuống dưới lái xe đến nhà Chu Tiểu Mân.
Chẳng mấy chốc đã đến nhà Chu Tiểu Mân.
Xe vừa đến cửa nhà Chu Tiểu Mân, bên kia đã có một vài người hàng xóm đang ngồi bà tám. Bọn họ đang ngồi nói chuyện thì thấy chiếc xe Maybach màu đen đậu trước nhà Tiểu Mân.
“Mấy bà, xem ai mà đi xe xịn đến trước nhà bà Chu kia chứ?”
Hàn Thiên An vừa bước xuống xe, các bà tám kia đã không tin vào mắt mình, bọn họ dụi mắt rất nhiều lần rồi mới nói thành tiếng.
“Kia…”
“Kia có phải Hàn Thiên An không?”
“Bà nói tổng giám đốc của tập đoàn Hàn Thiên?”
“Đúng vậy. Mấy bà nhìn xem có phải là cậu ta không?”
Một người phụ nữ khác lấy điện thoại lên mạng mở hình Hàn Thiên An rồi so sánh.
“Quả thực là cậu ta. Chính là cậu ta.”
“Không ngờ ở ngoài cậu ta lại đẹp trai đến như vậy.”
“Phải phải. Mà cậu ta đến đây làm gì chứ? Lại còn dừng trước nhà bà Chu.”
Nhà Chu Tiểu Mân.
Ting! Ting! Ting!
Gia đình Tiểu Mân đang dùng bữa tối ở bên trong, nghe tiếng chuông Trần Xuân Liễu đã ra mở cửa.
“Không biết ai lại đến giờ này?”
“Bà ra mở cửa xem ai.”
Hàn Thiên An mặc bộ đồ vest đen trông rất đẹp trai, toát lên vẻ lạnh lùng của một tổng tài.
Trần Xuân Liễu vừa đi vừa nói lớn.
“Ai đó?”
“Ai mà đến giờ đang dùng bữa thế?”
Hàn Thiên An liền cúi đầu chào hỏi.
“Con là Hàn Thiên An.”
“Xin lỗi bác gái con đã làm phiền gia đình dùng bữa.”
Trần Xuân Liễu nghe vậy, hai mắt bà sáng rỡ, bà không ngờ anh tới nhưng lại không báo trước.
“Hàn Thiên An, con vào đi!”
“Dạ! Bác gái đợi con một lát.”
Hàn Thiên An mở cốp xe ra, lấy từ bên trong ra vài món đồ.
“Bác gái, con có một ít quà muốn gửi bác.”
Dù là rất thích nhưng Trần Xuân Liễu cố kìm chế lại rồi đi vào trong nhà.
“Hàn Thiên An, con đến chơi được rồi cần gì quà cáp chi tốn kém thế?”
“Bác gái đây là tấm lòng của con. Bác nhận cho con vui.”
“Con vào trong nhà dùng bữa cùng gia đình bác đi.”
“Dạ!”
Hàn Thiên An tay xách nách mang đống đồ đó vào trong nhà.
“Tiểu Mân, con xem ai tới này.”
Chu Tiểu Mân đang dùng bữa, ngước mặt lên thì thấy Hàn Thiên An, cô có chút ngại ngùng.
“Hàn Thiên An, con để trên phòng khách rồi xuống dùng bữa nhé!”
Hàn Thiên An nhẹ nhàng, cẩn thận đặt từng món đồ lên bàn rồi anh xuống dưới bếp.