Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Béo Yêu Đương Cùng Tổng Tài

Lâm Dương sau một hồi chần chừ suy nghĩ anh ta đã chắc chắn tình cảm của anh dành cho Chu Tiểu Mân không chỉ đơn giản là tình bạn hàng xóm mà đó đã phát triển xa hơn chính là tình cảm nam nữ yêu đương.

Lâm Dương sau một thời gian tiếp xúc với Chu Tiểu Mân, anh cảm thấy cô gái béo này bản tính rất đơn thuần vui vẻ, thật thà, tốt bụng.

Lâm Dương không muốn bỏ lỡ Chu Tiểu Mân thêm lần nữa nên đã âm thầm theo dõi Hàn Thiên An và Chu Tiểu Mân sẽ đi đâu và làm gì.

Hàn Thiên An vì muốn giải sầu nên đã hẹn Chu Tiểu Mân đi ăn ở một nhà hàng Pháp rất nổi tiếng của thành phố.

Hàn Thiên An đã đặt trước một góc của nhà hàng.

Hàn Thiên An chỉ vừa mới dừng xe, quản lý nhà hàng đã ra tận cửa chào đón rất nồng hậu.

“Chào tổng giám đốc Hàn.”

Hàn Thiên An trước mặt mọi người anh với cương vị là một vị lãnh đạo của cả tập đoàn lớn nên rất lạnh lùng, nghiêm khắc.

Hàn Thiên An bước xuống xe với vẻ mặt lạnh lùng khiến quản lý nhà hàng rất khó thở.

Hàn Thiên An không nói lời nào cứ như vậy mà cùng Chu Tiểu Mân đi vào trong.

Quản lý nhà hàng thở phào một cái rồi vừa đi theo vừa nói.

“Tổng giám đốc Hàn, mọi việc anh dặn tôi đều chuẩn bị xong cả rồi.”

Hàn Thiên An cứ lạnh lùng như vậy đi về góc nhà hàng đã đặt sẵn.

Lâm Dương đi theo thấy hai người bọn họ đi vào bên trong nhà hàng. Anh ta lưỡng lự rất nhiều không biết có nên đi vào trong hay không.

Lâm Dương đang đấu tranh tư tưởng có nên vào hay không. Vì chi phí của nhà hàng này rất cao nên anh vô cùng lưỡng lự.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng Lâm Dương cũng đã đi vào nhà hàng.

Lâm Dương tiến vào trong nhà hàng anh đi đến khu Hàn Thiên An và Chu Tiểu Mân nhưng đã bị nhân viên nhà hàng đến ngăn lại.

“Xin lỗi quý khách! Khu này đã được khách VIP của nhà hàng đặt hết rồi. Anh vui lòng sang khu khác, nhà hàng chúng tôi sẽ phục vụ chu đáo.”

“Chúng tôi rất xin lỗi vì bất tiện này!”

Lâm Dương rất tức giận nhưng không thể làm gì khác ngoài nghe theo nhân viên nhà hàng. Anh rất muốn dùng tiền mua lại khu đó nhưng kinh phí của nó rất cao anh không đủ để có thể đặt được.

Lâm Dương đi về khu khác gần đó rồi gọi món.

Hàn Thiên An đi về phía bàn đã đặt sẵn, anh kéo ghế cho Chu Tiểu Mân.

“Ngồi đi!”

Đối với mọi người anh rất lạnh lùng và nghiêm khắc nhưng khi đứng trước mặt Chu Tiểu Mân anh rất dễ thương, là một con người rất tình cảm.

Hàn Thiên An đã vô tình nhìn thấy Lâm Dương cũng đang có mặt trong nhà hàng, đột nhiên gương mặt đang tươi cười vui vẻ bỗng trở nên lạnh lùng, đáy mắt đen sâu thẳm giống như muốn nuốt chửng Lâm Dương vào trong.

Hàn Thiên An giấu đi vẻ tức giận bên trong rồi quay lại chỗ ngồi vào ghế rồi gọi món.

“Cô gọi món đi.”

Chu Tiểu Mân cầm menu rất ngơ ngác vì trước giờ cô chưa từng ăn nhà hàng đắt giá như vậy. Muốn ăn nhà hàng Pháp cô phải để dành rất lâu mới đi được.

“Anh… Anh gọi đi…”

Chu Tiểu Mân đưa menu cho Hàn Thiên An.

“Đem hết tất cả menu lên cho tôi!”

“Anh… Anh gọi nhiều thế sao có thể ăn hết…”

“Cứ đem lên cho tôi!”

Quản lý nhà hàng xanh mặt, ấp a ấp úng trả lời.

“Tổng giám đốc Hàn, anh đợi một lát nhà hàng sẽ lên món ngay.”

Vừa dứt lời, quản lý nhà hàng đã lùi xuống đi nhanh về bếp để làm đầu bếp làm món ăn.

Reng! Reng! Reng!

Hàn Thiên An và Chu Tiểu Mân đang trò chuyện thì tiếng chuông điện thoại của Hàn Thiên An vang lên.

Hàn Thiên An nhìn dãy số gương mặt của anh ta nhíu lại thật chặt.

“Có chuyện gì khiến anh khó chịu thế Hàn Thiên An?”

Chu Tiểu Mân thấy anh nhíu chặt mày có vẻ khó chịu nên hỏi.

“Không có gì!”

Hàn Thiên An lạnh lùng thoát ra ba từ sau đó từ từ thả lỏng chân mày ra rồi nhấc máy.

Đầu dây bên kia chính là Phương Kim Ngọc.

“Hàn Thiên An, anh đang làm gì vậy? Sao em gọi lâu như vậy anh mới nhấc máy?”

“Em gọi anh có gì không?”

“Em có vài việc muốn nói với anh. Anh đang ở đâu?”

“Nhà hàng Pháp.”

“Được! Em đến ngay!”

Tit! Tít! Tít!

Phương Kim Ngọc còn chưa dứt lời, Hàn Thiên An đã cúp máy.

“Hàn Thiên An…”

“Alo…”

“Hàn Thiên An…”

Phương Kim Ngọc kêu rất nhiều lần sau đó mới để ý cuộc gọi đã bị tắt.

Phương Kim Ngọc tức giận tắt máy sau đó lên xe đi đến nhà hàng Pháp.

Xe vững vàng chạy trên đường, một lúc sau đã đến nhà hàng Pháp.

Phương Kim Ngọc đi vào bên trong nhà hàng đã nhìn thấy Hàn Thiên An ngồi cùng với Chu Tiểu Mân. Cô đi về khu đó nhưng lại bị nhân viên nhà hàng đến ngăn lại giống như Lâm Dương.

“Xin lỗi cô! Khu này đã được khách VIP của nhà hàng đặt hết rồi. Cô vui lòng sang khu khác chúng tôi sẽ phục vụ tốt hơn. Xin lỗi cô vì bất tiện này.”

Nhân viên nhà hàng còn chưa nói xong Phương Kim Ngọc đã la lối làm lớn chuyện ở sảnh.

“Các người không biết tôi là ai sao?”

“Xin lỗi cô mặc dù cô là ai thì nhà hàng chúng tôi chỉ làm theo quy tắc.”

“Tôi chính là bạn gái của Hàn Thiên An.”

Nhân viên nghe như vậy tái xanh mặt mày, đúng là không nên đụng đến người của Hàn Thiên An. Nhân viên mau chóng vào bên trong thông báo.

Hàn Thiên An thấy nhân viên hớt hãi chạy vào anh điềm tĩnh hỏi.

“Có chuyện gì?”

“Tổng… Tổng giám đốc Hàn. Có người con gái ngoài kia xưng là bạn gái của anh…”

Hàn Thiên An nghe nhân viên nhà hàng nói vậy, anh có chút tức giận.

“Cho cô ta vào!”

“Được! Tôi biết rồi tổng giám đốc.”

Nhân viên nhà hàng ra trước sảnh nói.

“Mời cô vào!”

Phương Kim Ngọc chả nói lời nào, cứ như vậy đùng đùng đi vào trong.

Lâm Dương từ lúc vào nhà hàng đến giờ, ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi hai người họ. Anh thấy cô gái vừa rồi đi vào rất dễ dàng.

“Cô gái ấy là ai? Sao lại dễ dàng vào trong như vậy?”

Phương Kim Ngọc vì muốn có được vai chính trong bộ phim của Lâm Vũ nên đã tìm gặp Thiên An.

Hàn Thiên An thấy Phương Kim Ngọc gương mặt có chút khó chịu rồi mở miệng hỏi.

“Em tìm anh có chuyện gì vậy?”

“Hàn Thiên An, chuyện vừa rồi là em sai. Em xin lỗi anh.”

“Ừm!”

Hàn Thiên An chỉ ừm nhẹ một tiếng còn lại chỉ toàn im lặng.

Phương Kim Ngọc vì không muốn đánh mất vai nữ chính trong bộ phim nên cô mới chủ động làm lành với Hàn Thiên An.

“Hàn Thiên An, anh có thể giúp em có được vai nữ chính này được không? Em rất muốn vai chính đó thuộc về em.”

“Phương Kim Ngọc, anh đã nói không!”

“Hàn Thiên An chỉ một chút tiền nhỏ xíu em đã có thể dành được vai chính rồi.”

“Không được.”

“Hàn Thiên An, em năn nỉ anh hãy giúp em có được vai diễn này đi. Nếu anh không giúp em thì thực sự vai diễn đó em không thể có được. Tiểu Hí sẽ dành được nó mất.”

“Phương Kim Ngọc, em hãy tự dùng khả năng và kinh nghiệm từ trước giờ của em để có được vai diễn đó thì tốt hơn.”

“Thực sự không được đâu…”

Hàn Thiên An rất tức giận, hóa ra cô không phải chỉ muốn đến làm lành mà còn muốn anh giúp cô có được vai diễn đó.

“Hàn Thiên An, trước giờ anh đều giúp em. Tại sao bây giờ lại như vậy?”

“Phương Kim Ngọc, hóa ra em đến đây làm loạn lên chỉ để tôi giúp em có được vai diễn đó thôi à?”

“Em… Em thực sự không thể dành được vai diễn đó với Tiểu Hí. Cô ta có Lâm Vũ chống lưng.”

Hàn Thiên An rất tức giận khi Phương Kim Ngọc thấy anh đi ăn cùng với người con gái khác lại chẳng thèm để ý chỉ chăm chăm vào vai diễn.

“Phương Kim Ngọc, em thật không biết điều.”

Phương Kim Ngọc, nghe Hàn Thiên An nói như vậy hai má cô đỏ bừng, la hét làm loạn cả lên.

“Anh nói em không biết điều?”

“Đúng!”

“Em làm sao mà anh nói em không biết điều. Em nhờ người yêu mình giúp mình có được vai diễn là sai sao?”

“Kim Ngọc, em còn mở miệng ra nói hai từ người yêu sao?”

“Anh nói vậy có ý gì?”

“Em thấy tôi đi ăn cùng một người con gái khác, em không quan tâm em chỉ chăm chăm vào cái vai diễn. Vậy em còn mở miệng nói hai từ người yêu sao?”

“Em có còn xem tôi là người yêu không?”

Chu Tiểu Mân cảm thấy tình hình không tốt lắm nên đã khuyên ngăn.

“Hàn Thiên An anh và cô ấy cứ bình tĩnh mà nói chuyện. Ở đây đông người hai người không nên làm to chuyện.”

“Hàn Thiên An, xin lỗi tôi về trước.”

“Hai người từ từ mà nói chuyện.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!