“Mẹ ơi, vì sao ngày xưa mẹ lại yêu ba?”
Diêu Chung ngây ngô đưa tấm ảnh cưới mới tìm được ra trước mặ Ngụy San, mắt sáng ngời chờ đợi câu trả lời của mẹ… Diêu Tề bên cạnh cũng vểnh tai lên nghe.
Ngụy San cầm tấm ảnh, nhớ lại chuyện tình đầy hài hước của vợ chồng cô ngày xưa.
Thực ra Ngụy San thích Diêu Tề trước cả khi hắn thích cô. Nhưng ban đầu còn ngập ngừng vì gia cảnh của cả hai khác hoàn toàn nhau. Hơn nữa Diêu Tề thời điểm đó chưa thích cô, Ngụy San sợ rằng hắn có bạch nguyệt quang trong lòng nên không dám tiến thêm một bước.
Đến khi phát hiện Diêu Tề thích mình, cô cũng vui đấy chứ. Được hẳn đại gia thích, không sướng phát đ.iên là chuyện lạ. Nhưng mà bên cạnh Diêu Tề có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, giỏi giang hơn cô về mặt học thức, lại có rất nhiều ưu thế về kinh tế gia đình, vô cùng môn đăng hộ đối, xứng đáng với Diêu Tề. Thế nên ban đầu cô có phần e dè về tình cảm của hắn, Ngụy San muốn thử long Diêu Tề thêm một thời gian nên cố tình chơi trò mèo vờn chuột với hắn. kết quá không ngoài mong đợi, đời tư của Diêu Tề vô cùng trong sạch, hơn nữa vô cùng cứng rắn trong các mối quan hệ nam nữ, chắc chắn sẽ không tạo bất lợi cho cô về vấn đề giải quyết tiểu tam.
Thế nên cứ như vậy mà tiến đến với nhau thôi. Và đến bây giờ, Diêu Tề chưa từng làm cô thất vọng. Ba người bọn họ vẫn là gia đình hạnh phúc nhất sau khi trải qua bao nhiều sóng gió.
Diêu Chung ô a, vuốt cằm suy tư, giây sau thốt lên một cách thích thú.
Tình yêu của ba mẹ thật đẹp.
Ngụy San cười xoa đầu nó, còn Diêu Tề cong mí mắt. Hắn không ngờ năm đó Ngụy San chơi trò thử thách với một người đàn ông thâm tình như hắn. Cơ mà dù Ngụy San có thử hắn bao nhiêu vòng, Diêu Tề đều có thể thuận lợi vượt qua.
Diêu Chung nép vào lòng mẹ nó, thỏ thẻ:
“Mẹ, vậy tại sao ba không thích con?”
“Tại con dễ…”
“Vì mày hết giá trị lợi dụng rồi.” Diêu Tề cuối cùng không nhịn được nói chen vào.
Từ đầu câu chuyện tới giờ, hắn cố tình im lặng, cố giữ bình tĩnh trước mấy câu hỏi vô tri của Diêu Chung. Nhưng càng im lặng, thằng con trai trời đánh của hắn lại càng không biết điều, cố tình tọc mạch vào chuyện quá khứ của ba mẹ nó, hết quá khứ lại quay sang hiện tại. Hơn nữa cái tay của nó còn vung lên hạ xuống, liên tục chọc cười Ngụy San, hệt như Diêu Chung cố tình khiêu khích hắn.
Láo quá rồi! Hôm nay Diêu Tề hắn phải chỉnh bằng được thằng con trời đánh này. Hắn phải cho Diêu Chung biết ai mới là người quan trọng trong lòng mẹ nó, ai mới là kẻ thừa thãi trong căn nhà này.
“Dạ? Chung Chung ngoan mà, còn rất giỏi việc nhà, sao ba nói con vô dụng?” Diêu Chung hướng con ngươi long lanh nhìn hắn, ngây thơ trả lời.
Đã nhiều đêm thằng bé đặt tay lên trán, vắt óc suy nghĩ lí do ba ghét nó. Tuy nhiên lại chẳng tìm ra nguyên nhân.
Nó chẳng biết vì sao ba Tề ghét nó. Chỉ biết từ khi biết đi biết nói, biết chơi biết học, Diêu Chung nhận ra ba không hề yêu nó. Ba hay mắng nó, hay giành đồ ăn mẹ làm cho nó, còn hay trừng mắt khi nó ở cạnh mẹ.
Chẳng lẽ nó đáng ghét lắm sao? Nhưng mà ở lớp cô giáo đều khen Diêu Chung rất ngoan, còn rất đáng yêu nữa. Bạn bè cũng rất thích chơi với nó.
Hôm nay nhìn thấy tấm ảnh cưới của ba mẹ ở hộc tủ, nó đánh bạo hỏi mẹ lí do. Diêu Chung rất quý ba, thằng bé cũng muốn ba thích mình, muốn gia đình hạnh phúc, chứ không phải là gương mặt hằm hằm của ba Diêu mỗi khi nhìn thấy nó.
“Mày vô dụng từ lúc chào đời cơ con ạ. Đã vô dụng còn giật hết sự quan tâm của vợ tao dành cho tao. Nhân lúc ba chưa đá đít mày khỏi nhà thì tự giác lên, trưởng thành và sống có trách nhiệm với cuộc đời của mình lên, đừng có hở một chút kêu mẹ San. Mẹ San là của bố mày, đừng có chơi dăm ba cái trò giành giật.”
“Ba… hức, ba không thương con… Con là con trai cưng của ba mà hức…” Thằng bé òa khóc nức nở khi bị ba lớn tiếng. Đây không phải lần đầu nhưng từng câu từng chữ của Diêu Tề như xát muối vào trái tim mỏng manh của nó.
Hóa ra tại nó vô dụng, tại nó không biết sống tự giác, tại nó lấy hết tình cảm của mẹ. Tất cả đều tại nó.
Ngụy San cười khổ, ra hiệu Diêu Tề ngừng bàn về vấn đề này nhưng chồng cô nào chịu bỏ qua. mấy năm nay hắn bị vợ ghẻ lạnh, hệt kẻ thừa trong nhà. Tất cả đều vì sự xuất hiện của Diêu Chung. Mặc dù trước đó Diêu Chung được coi là công cụ hàn gắn tình cảm của hai người, Diêu Tề cũng rất biết ơn đứa con này. Song bắt đầu từ giây phút Diêu Chung chào đời, hắn lại hận không thể quẳng nó cho ai nuôi hộ rồi hằng tháng chu cấp tiền sinh hoạt.
“Nếu còn biết là con trai của tao thì câm miệng và quay về phòng học bài, đừng có ở đây lèo nhèo. Ngứa mắt!”