Editor: Ngải
Cố Dật Nhĩ mất ngủ.
Nửa đêm ba giờ, đôi mắt cô vẫn còn trợn trừng hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Cô vốn đã ngủ rồi nhưng sau khi rời giường đi WC lại trằn trọc không ngủ được nên lấy di động ra xem.
Từ lần trước bị Tư Dật bắt được đang đọc ngôn tình, cô đã lâu chưa đụng đến bộ tiểu thuyết còn dang dở kia, hôm nay vừa vào đã thấy có rất nhiều chương chưa đọc.
Cốt truyện đã tiến vào cao trào, nam chính bắt đầu triển khai thế tấn công mãnh liệt như tổng tài bá đạo đối với nữ chính.
Khi nam chính đẩy nữ chính vào tường, Cố Dật Nhĩ bĩu môi, đoán được tiếp theo.
Cho dù tình tiết này đã cũ rích đến không thể cũ hơn, nhưng cô phải thừa nhận, cô vẫn thích kiểu này lắm, chỉ cần tác giả miêu tả tốt, thì có qua mấy trăm nữa vẫn khiến cảm xúc của nữ sinh mênh mông cuộn trào.
【 Răng môi liều chết triền miên, không chỉ giữa môi với môi, thứ càng khiến cho tim cô gia tốc chính là đôi tay anh, lỗ tai, gương mặt, bên hông cô, đôi tay kia ở mỗi một chỗ tùy ý đốt lửa, hai thân thể càng ngày càng gần, dường như muốn cùng cô hòa hợp nhất thể.
Anh thở hổn hển, đợi cô thoáng phục hồi tinh thần, lại một lần nữa đột nhiên hôn lên. 】
Cố Dật Nhĩ trốn ở trong chăn nuốt nước miếng.
Thật kích thích!
Quả nhiên cô cũng là phàm nhân, siêu thích kiểu cưỡng hôn này.
Đọc xong chương này, Cố Dật Nhĩ thuận tay lướt lướt bình luận, phản ứng của những người đọc khác cũng không khác cô lắm, sau đó có một cái bình luận lên top hấp dẫn sự chú ý của cô.
Vị độc giả này tỏ vẻ trong hiện thực căn bản không dám hôn như vậy, mọi người đều đang khen chủ top đáng yêu chết.
Không thể phủ nhận là đột nhiên cô nghĩ tới Tư Dật.
Cố Dật Nhĩ sờ cằm, mím môi, bỗng nhiên bật cười.
Cô cũng trả lời ha ha ha giống mọi người.
Thả di động xuống, Cố Dật Nhĩ ngồi dậy, bọc chăn đi tới bên cửa sổ, tầng lầu rất cao, gần như có thể nhìn toàn bộ thành phố Thanh Hà không sót gì.
Đèn neon rực rỡ biến thành những vì sao, bóng đêm giống như nghiên mực, màu sắc thâm trầm đến không thể không hòa tan được.
Cố Dật Nhĩ theo bản năng tìm kiếm nhà Tư Dật.
Một mảng biệt thự kia hình dáng đều giống nhau, cô liếc mắt một cái đã thấy được nhà Tư Dật.
Đèn còn sáng, chắc nhà bọn họ còn chưa nghỉ ngơi.
Không biết hiện tại Tư Dật đang làm gì, đã nặng nề chìm vào trong giấc ngủ rồi, hay là cũng giống như cô không ngủ được.
Đêm đông luôn mạc danh khiến người ta miên man suy nghĩ.
***
“Nhĩ Đóa, cậu đang chơi tớ sao?”
Cố Dật Nhĩ cuối cùng cũng nghe được tiếng chuông điện thoại, bàn tay thò từ chăn ra mò mẫm một trận trên tủ đầu giường mới lấy được di động, cô theo bản năng nhấn nút nghe, một thanh âm lạnh lùng từ trong điện thoại làm cô hoàn toàn tỉnh táo.
Cô đột nhiên ngồi dậy, nhìn đồng hồ treo tường, ngây ngẩn cả người.
“Tớ ngủ quên…”
Bên kia than mạnh một tiếng: “Có phải cậu cố ý bắt tờ chờ hay không?”
Cố Dật Nhĩ vội vã xốc chăn rời giường, không khí lạnh đột nhiên ập tới khiến cô hít hà một hơi, lẩm bẩm nói: “Lạnh muốn chết.”
“Mặc nhiều vào, cho cậu hai mươi phút, tớ ở dưới lầu nhà cậu.” Tư Dật cho cô thời gian.
Cố Dật Nhĩ cúp điện thoại vọt tới tủ quần áo, mở tủ quần áo ra, bắt đầu lục lọi tìm kiếm.
Cái áo khoác đen trắng kia đâu rồi?
Quần jean màu xanh biển đâu?
Áo len lông dê màu trắng đâu?
Cố Dật Nhĩ rốt cuộc nhớ ra, đây không phải là nhà cô, cô đang ở nhà Cao Tự Án.
Cô ngại phiền toái nên lúc trước dọn đến đây căn bản không mang quần áo dày tới, sau đó thời tiết chuyển lạnh, cô lại lười về lấy, mỗi ngày mặc đồng phục áo len đi học, gió hơi lớn một chút sẽ run run, Cao Tự Án không có cách nào, chỉ có thể cùng trợ lý đến trung tâm thương mại mua cho cô chút quần áo.
Hai thẳng nam chưa lập gia đình bị nhân viên cửa hàng lừa dối, mua về toàn kiểu dáng mà ngày thường cô không mặc bao giờ.
Cao Tự Án thực khó hiểu sao cô lại ghét bỏ như vậy, nói nữ sinh 15-16 tuổi, nên mặc kiểu quần áo hường phấn sến súa này.
Thẳng nam sắt thép như anh sao có thể hiểu được tâm tư tiểu nữ sinh muốn theo phong cách trưởng thành, Cố Dật Nhĩ không thể gạt bỏ tâm ý của anh, nghĩ đến dù sao ngày thường đi học cũng mặc đồng phục, bên trong mặc cái gì người khác cũng không biết nên thỏa hiệp.
Nhưng mà hôm nay, cô thật sự đang rối rắm.
Không thể mặc, tuyệt đối không thể mặc, sẽ bị Tư Dật cười chết.
Cố Dật Nhĩ đành phải đi đánh răng trước, bàn chải điện đang hoạt động, cô thì suy nghĩ xem lát nữa nên mặc cái gì.
Rửa mặt xong lại đi đến trước tủ quần áo, Cố Dật Nhĩ vẫn không biết nên chọn cái nào.
Thẳng đến khi di động trên bàn lại lần nữa vang lên.
Giọng của Tư Dật đã có chút phẫn nộ: “Cố Nhĩ Đóa, cậu có biết hôm nay lạnh thế nào không?”
Cố Dật Nhĩ có chút áy náy: “Thực xin lỗi, tớ còn đang chọn quần áo.”
Bên kia sửng sốt, hỏi: “Cậu không có quần áo mặc à?”
“Không phải, không biết nên mặc cái gì.”
“Xuống dưới mở cửa.”
“Hả?”
“Cậu cứ chọn của cậu đi, tớ vào tránh gió?”
Cố Dật Nhĩ sốt ruột hoảng hốt khoác áo đồng phục, mặc áo ngủ xuống lầu mở cửa cho cậu.
Đi đến lầu một, Cố Dật Nhĩ nhìn qua phòng an ninh, cũng không biết bảo vệ đi đâu, bên trong không có một bóng người.
Cố Dật Nhĩ mở cửa chống trộm.
Tư Dật phun ra một làn hơi trắng: “Lại muộn thêm tý nữa thì tớ bị đông thành cục băng đấy.”
Cố Dật Nhĩ vẫn biết vóc dáng Tư Dật rất cao, người cũng mảnh khảnh, nhưng ngày thường ở trường học, mọi người đều mặc đồng phục dài rộng, béo gầy cũng bị che hết, cho dù dáng người có ưu thế tuyệt đối gì cũng sẽ bị vô hạn thu nhỏ.
Cậu mặc áo khoác Fairwhale với một chiếc áo len trắng bên trong, bên dưới là quần jean màu đen đơn giản, kết hợp đen trắng cơ bản và kinh điển, gương mặt như ngọc, thanh tuấn cao gầy.
Thật là đẹp trai.
Trong đầu Cố Dật Nhĩ toát ra bốn chữ này.
Cho dù đã biết sự thật này, nhưng trong lòng cô vẫn lặp lại những lời này một lần nữa.
Tư Dật thật là đẹp trai.
Hai người đồng thời ngây ngẩn cả người, dừng một chút mới đồng thanh nói: “Sao cậu lại mặc ít như vậy?”
Tư Dật gõ gõ cái trán cô: “Cậu biết cái gì, cái này gọi là chỉ cần phong độ không cần nhiệt độ, sao cậu lại mặc áo ngủ xuống dưới?”
Cố Dật Nhĩ bĩu môi: “Đã nói là chưa chọn được mà.”
“Chạy nhanh lên.” Tư Dật thúc giục cô.
Cố Dật Nhĩ xoay người vào thang máy, lại phát hiện Tư Dật không theo kịp.
“Cậu không đi lên à?”
Ánh mắt Tư Dật dao động một chút: “À, tớ ở đây chờ cậu.”
“Đi lên đi, tớ rót cho cậu ly nước ấm.” Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng cười, “Chắc tớ phải chọn lâu lắm.”
“Ờ.” Tư Dật sờ sờ cái mũi đi theo.
Thang máy kín mít yên lặng làm không khí trở nên kỳ quái.
Cuối cùng cũng tới nơi, Cố Dật Nhĩ vội vàng đi ra, Tư Dật đi theo cô nhìn cô mở cửa vội vàng đi vào.
Cậu đứng ở cửa có chút do dự.
“Anh tớ đi làm rồi, cậu đi dép lê của anh ấy đi.” Cố Dật Nhĩ đặt một đôi dép lê cho cậu.
Tư Dật nhẹ nhàng thở ra, thay dép lê.
Cố Dật Nhĩ rót cho cậu ly nước ấm rồi muốn về phòng tiếp tục chọn quần áo.
Tư Dật gọi cô lại: “Lò vi sóng nhà cậu ở đâu? Tớ dùng được không?”
Cố Dật Nhĩ chỉ phòng bếp: “Ở trong bếp, cậu muốn hâm nóng cái gì à?”
Lúc này cô mới phát hiện Tư Dật cầm theo một cái túi giấy tinh xảo, chỉ thấy cậu giơ túi giấy lên: “Mua bữa sáng cho cậu nhưng nguội rồi, để tớ hâm nóng lại.”
“A, cảm ơn.” Cố Dật Nhĩ cắn môi, ngây ngốc nói lời cảm tạ.
“Vậy mau đi thay quần áo đi.”
Cố Dật Nhĩ vội vàng về phòng chọn quần áo.
Vừa đóng cửa phòng, cô ảo não ngồi xổm xuống.
Bất luận cô mặc cái nào cũng sẽ bị Tư Dật cười nhạo ấu trĩ, chỉ nhìn hôm nay cậu mặc là biết cậu nhất định sẽ chướng mắt đống quần áo này của cô.
Cố Dật Nhĩ hận chết cái sự lười biếng của mình.
Cuối cùng, cô vẫn hít sâu một hơi, lại mở cửa phòng, Tư Dật vừa mới giúp cô làm nóng lại bữa sáng xong, thấy cô ra còn tưởng cô thay xong rồi.
Lại không nghĩ rằng cô vẫn còn mặc áo ngủ.
“Sao cậu vẫn chưa thay?”
Cố Dật Nhĩ chu miệng: “Đợi lát nữa bất kể là tớ mặc cái gì cậu cũng không được cười tớ.”
Tư Dật chớp chớp mắt, dở khóc dở cười: “Quần áo của cậu rốt cuộc có bao nhiêu ấu trĩ hả, còn sợ tớ cười cậu nữa?”
“Dù sao cậu cũng không được cười.”
“Được, tớ không cười.” Tư Dật bất đắc dĩ, “Mau đi thay đi, Cố tiểu thư.”
Nhận được bảo đảm của Tư Dật, Cố Dật Nhĩ yên tâm trở về phòng thay quần áo.
Ước chừng bảy tám phút sau, cửa phòng bị mở ra.
Tư Dật vốn đã làm tốt chuẩn bị cô sẽ mặc quần áo thú nhồi bông.
Trong nháy mắt nhìn thấy cô vẫn ngây ngẩn cả người.
Ấu trĩ chỗ nào?
Áo khoác lông dê màu vàng nhạt, váy dài màu kaki, và một đôi tất trắng khiến làn da cô càng trắng hơn.
Cố Dật Nhĩ có chút ngượng ngùng, thấy trong ánh mắt cậu có ý cười như có như không, cô có chút giận dữ: “Đã nói không được cười tớ trẻ con rồi!”
“Ngốc à, không phải tớ cười cậu trẻ con.” Tư Dật cười nói, “Tớ cười cậu đẹp.”
Cố Dật Nhĩ không tin: “Trí trá.”
Tư Dật đứng dậy đi đến bên cạnh cô, duỗi tay sờ sờ hai cục bông nhỏ trên áo khoác của cô, ánh mắt như nước: “Tớ rất thích con gái mặc như vậy.”
Càng thích cậu mặc như thế này.
Mềm như bông, giống như tiểu tiên nữ.
Cô vốn chính là tiểu tiên nữ, mặc bộ này, nếu bên ngoài đang có tuyết rơi, trong cảnh tuyết trắng trong, một mạt thân ảnh vàng nhạt như vậy thật tốt đẹp biết bao, khiến người ta không thể dời mắt được.
Cô đúng là đang trong độ tuổi thích phong cách cool ngầu, người khác càng nói cô mặc váy đẹp thì cô lại càng muốn mua quần jean.
Bởi vì thật cool, cũng thật thời thượng.
Vậy nên những bộ như thế này cô rất ít mặc.
Quả nhiên mặc kệ là đàn ông bao nhiêu tuổi vẫn thích phong cách em gái mềm mại này.
“Vậy được, mặc bộ này.”
“8 giờ rưỡi rồi, mau đi chải tóc rồi đi thôi.”
Cố Dật Nhĩ gật đầu, lại chạy về phòng chải đầu, Tư Dật đứng ở cửa phòng hỏi cô: “Cậu có kẹp tóc không?”
“Hả, có.” Cố Dật Nhĩ cầm một cái kẹp đen đưa cho cậu, “Loại này sao?”
Tư Dật nhíu nhíu mi: “Loại nào mà có đính lông ý.”
Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Không có, tớ chỉ có loại này, nhưng tớ có màu khác.”
“Có màu vàng không?”
“Có.”
“Đưa cho tớ.”
Cố Dật Nhĩ cầm một cái màu vàng đưa cho cậu.
Cậu cầm cái kẹp, nhẹ nhàng cười cười: “Đừng nhúc nhích.”
Cố Dật Nhĩ ngoan ngoãn không động, cậu duỗi tay cẩn thận kẹp ở trên tóc mái cô, lộ ra vầng trán trơn bóng.
“Bên ngoài gió lớn, tóc mái sẽ bị thổi loạn.”
Cố Dật Nhĩ vuốt cái kẹp nhỏ, không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn ngực cậu: “Cảm ơn cậu.”
“Ừ, đi thôi.”
Tư Dật đi trước một bước đổi xong giày ở cửa chờ cô, Cố Dật Nhĩ mở tủ giày ra, lấy ra đôi giày mình thích nhất.
“Á, cậu cũng có AJ à?”
Cố Dật Nhĩ nhìn đôi AJ màu ngân bạch kia, gật đầu: “Ừ, tớ có.”
“Lần sau cùng đi đi.” Tư Dật nhướng mày, “Tớ dạy cậu chơi bóng rổ.”
Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt, gật đầu: “Được.”
Hai người đi xuống lầu, Cố Dật Nhĩ bị gió thổi đến ngây ngẩn cả người.
Tư Dật thúc giục cô: “Chạy nhanh.”
Cố Dật Nhĩ thổi thổi tay: “Sớm biết là lạnh thế này thì tớ đã đeo cả bao tay rồi.”
“Con gái thật là phiền toái.” Tư Dật than một tiếng.
Cố Dật Nhĩ bất mãn trừng mắt cậu một cái, gặm bữa sáng Tư Dật mua cho cô.
“Ai, Nhĩ Đóa, cậu có thể đi được xe đạp chưa?” Tư Dật đột nhiên hỏi, “Sau khi tớ dạy cậu, cậu có luyện tập không?”
Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Không có.”
“Cậu nói xem cậu học toán lý hóa còn biết ôn tập, sao học xe đạp cậu lại không coi trọng, tốt xấu gì thầy Tư của cậu cũng chạy theo cậu vài trăm mét đấy.”
“Mặt mũi lớn quá, dạy đi xe đạp đã thành thầy Tư rồi.”
Tư Dật nghiêng người nhìn đỉnh đầu cô: “Không thì thế nào? Không được, lần sau chờ thời tiết tốt lên, tớ lại dạy cậu.”
“Vậy có lẽ là không tốt lên đâu.”
“Tớ xem dự báo thời tiết rồi, một tuần sau sẽ trời quang mây tạnh.”
Cố Dật Nhĩ hô to: “Cậu dám bẫy tớ!”
Tư Dật cười ha ha: “Cậu bẫy tớ được mà không cho tớ bẫy cậu à?” Cậu dùng sức xoa xoa đầu cô, “Mau ăn đi, lát nữa lạnh rồi ăn bị đau bụng đấy.”
Hai người ồn ào nhốn nháo đi tới trạm tàu điện ngầm.
Người vẫn nhiều trước sau như một, hôm nay Cố Dật Nhĩ mặc một thân màu sáng nên rất cẩn thận, sợ làm dơ quần áo.
Tư Dật kéo cô đến trong góc, dùng chính mình ngăn cách cô với xung quanh.
Cố Dật Nhĩ giương mắt nhìn cậu, Tư Dật nghịch ngợm cười: “Hôm nay mặc như tiểu tiên nữ thế này, nếu bị bẩn thì khó coi lắm.”
“Bị bẩn cũng là tiểu tiên nữ.” Cố Dật Nhĩ có chút bất mãn.
“Ừ, đúng vậy.” Tư Dật gật đầu phụ họa, trong mắt cậu lóe ra tia sáng, khóe miệng mỉm cười, “Bị bẩn cũng là tiểu tiên nữ.”
“……”
Cô nói giỡn thôi cậu nghiêm trọng như vậy làm gì.
Tàu điện ngầm chạy như bay, thời gian lặng lẽ trôi đi.
Nhịp tim hai người cũng dần dần nhanh hơn.