“Biết gì chưa? Tiết mục biểu diễn của học sinh trong ngày kỷ niệm thành lập trường được quyết định rồi.”
“Hả? Mau nói cho tớ biết lớp nào mà xui xẻo như vậy!”
“Lớp 1.”
“Thật trâu bò, ba mươi lớp lại chọn trúng lớp 1, các thầy cô nhìn thành tích mà chọn à?”
“Không phải, tớ nghe nói là tiết mục của các lớp khác đều na ná nhau, hiệu trưởng xem phát chán. Sau đó thấy lớp 1 có ý tưởng mới, hiệu trưởng trực tiếp gật đầu luôn.”
“Cũng không biết nên nói là lớp 1 xui xẻo hay là quá xui xẻo đây…”
Mà giờ này khắc này tất cả các bạn học lớp 1 ngồi trong phòng học, vẻ mặt câm nín nhìn bảng đen.
Trên bảng viết mấy cái chữ to tướng “Tuyển chọn nhân vật cho vở kịch《 Phú Quý và Tiểu Thúy 》”.
Một tiếng trước, sau khi lớp trưởng Vương Tư Miểu ở trên bục giảng tuyên bố, tiết mục của lớp 1 bị chọn, phản ứng đầu tiên của các bạn học chính là, đến lớp trưởng cũng biết nói giỡn rồi.
“Trời hạ hồng vũ*, mẹ đi lấy chồng, đến lớp trưởng cũng bắt đầu kể chuyện cười rồi.”
(Trời hạ hồng vũ, mẹ đi lấy chồng: những việc xảy ra mà mình không thể ngờ được nhưng cũng không thể ngăn cản được)
“Ôi mẹ ơi cười chết tớ, kịch bản ngớ ngẩn như vậy cũng qua, tớ nghi ngờ đầu óc của lãnh đạo có tỉnh táo không đấy.”
“Ông đây còn lâu mới tin.”
“Tôi mà tin tôi là con chó.”
Sau đó Lục Gia đau đớn kịch liệt bổ sung: “Các bạn học, là thật đấy.” Biểu tình như mới vừa trải qua thiên tai nhân họa, không hề có chút sinh khí nào.
“……”
“Lục Gia cậu xuống dưới cho tôi! Ai cho phép cậu đánh rắm!”
“Sớm biết cậu không đáng tin như vậy, lúc trước thà chết cũng không chọn cậu làm lớp phó!”
“Lớp trưởng điên rồi, lớp phó cũng ngốc theo.”
Sau đó thầy Mộ không biết đã xuất hiện từ khi nào, lười biếng dựa vào cửa, dáng vẻ tươi cười thân thiết khiến người xem dựng hết cả tóc gáy.
Các bạn học tự nhiên có dự cảm không tốt.
“Thầy phụ trách nói chiều nay lớp chúng ta không cần lên lớp.” Thầy Mộ đứng ở cửa, thần sắc thảnh thơi, “Chuyên tâm tập luyện.”
Học sinh lớp 1: “????”
Ngưng kết tinh túy của năm mươi bộ não dở hơi, chỉ trong nửa tiếng đã nhào nặn ra nhân vật, nội dung và kết cục của 《 Phú Quý và Tiểu Thúy 》, vậy mà lại có thể đại biểu cho toàn bộ học sinh khối lớp 10 biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường trước toàn bộ các thầy cô giáo, các vị lãnh đạo thành phố, các cựu học sinh, và toàn bộ học sinh trong trường.
“Các em không có cảm tưởng gì à?” Thầy Mộ nhướng mày hỏi.
Cảm tưởng chính là, bọn họ hoài nghi lãnh đạo duyệt qua cái kịch bản này đầu óc có hố.
Thật sự không phải là không tôn trọng lãnh đạo mà là chân tình thật sự cảm thấy đầu óc lãnh đạo có hố.
Thầy Mộ ý bảo lớp trưởng và lớp phó trở lại chỗ ngồi, tiếp theo thầy đứng lên bục giảng, dáng vẻ rất mừng cho cả lớp: “Hiệu trưởng nói lớp chúng ta không chỉ thành tích học tập tốt, mà các phương diện khác cũng là nhân tài phát triển toàn diện. Vừa đúng tròn 40 năm cải cách mở cửa, lấy bối cảnh những năm 80 của thế kỷ 20 có thể phản ánh thực chất sự nghiệp giải phóng và phát triển lực lượng sản xuất xã hội của nước ta, vừa mang lại sức mạnh toàn diện cho dân tộc, giải phóng dân trí và xây dựng chủ nghĩa xã hội mang đặc sắc của Trung Quốc, rất đáng để cổ vũ.”
“……” Có phải bọn họ chọn cái niên đại này vì kỷ niệm cải cách mở cửa đâu.
Lão đảng viên căn chính miêu hồng*, sao hiểu được ý tưởng của đám học trò này.
(* Căn chính miêu hồng: những người có lý lịch, xuất thân tốt, liên quan đến cách mạng)
“Được rồi, các em nhanh phục hồi tinh thần đi, ngày kỷ niệm thành lập trường sắp tới rồi, không còn bao nhiêu thời gian đâu, nhanh định ra nhân vật, đợi lát nữa dọn dẹp bàn ghế lại một chút rồi chúng ta bắt đầu diễn tập.”
Thầy Mộ vẫn luôn duy trì tươi cười hòa ái dễ gần, nhưng các bạn học luôn cảm thấy thật ra là thầy đang vui sướng khi người gặp họa.
Các bạn học còn không muốn tiếp thu sự thật này, ngồi lỳ ở trên ghế mặc niệm đây nhất định chỉ là giấc mộng.
Sau đó thầy Mộ ở trên bảng đen viết mấy chữ to tướng “Tuyển chọn nhân vật cho vở kịch《 Phú Quý và Tiểu Thúy 》, mạnh mẽ hữu lực, tràn đầy khí thế.
Thật là cay đôi mắt, khiến người ta không dám nhìn lần thứ hai.
Còn dùng được chữ tuyển chọn sao? Cái này sợ là quỳ xuống trước mặt người ta họ cũng không dám diễn.
Thầy Mộ lại tiếp tục làm như lần tranh cử cán bộ trong lớp, ở dưới mấy chữ to viết tên các nhân vật theo thứ tự từ chính đến phụ.
Rõ ràng chỉ xem kịch bản có một lần lại có thể nhớ được toàn bộ như vậy, các bạn học bắt đầu cảm nhận được nội tâm xấu xa của vị chủ nhiệm trẻ tuổi này.
Nhìn một đống tên trên bảng, thật là mỗi cái tên đều khiến cay đôi mắt, không cái nào bình thường.
Cái nào cũng không muốn diễn.
“OK, có ai xung phong nhận việc không?”
Các bạn học duy trì ăn ý kinh người, nhất trí trầm mặc.
Rốt cuộc thầy Mộ không nhịn được, quay đầu, bả vai dùng sức run run hai cái.
Xem đi, quả nhiên là thầy ấy đang vui sướng khi người gặp họa.
Nửa phút sau, thầy Mộ xoay người lại, bạn học thị lực tốt còn thấy được ở khóe mắt thầy có vệt nước trong suốt.
“Khụ, không ai nguyện ý diễn Tư Mã Phú Quý à?”
“……”
“Thế Vương Tiểu Thúy thì sao?”
“……”
Thầy Mộ buông tiếng thở dài: “Thôi được rồi, rút thăm, rút được cái gì thì diễn cái đó, chơi xấu thì không đỗ đại học.”
Úi đệch đây là lời nguyền rủa ác độc mà một thầy chủ nhiệm nên nói sao! Phi!
“Các em chờ đó, Vương Tư Miểu với Lâm Vĩ Nguyệt cùng thầy đến văn phòng làm thẻ.”
Lâm Vĩ Nguyệt đứng dậy, Cố Dật Nhĩ vội từ dưới bàn học khẽ meo meo kéo kéo tay áo cô ấy.
Lâm Vĩ Nguyệt nghi hoặc nhìn cô, Cố Dật Nhĩ thần bí cười cười, ý bảo cô ấy cúi đầu.
Sau đó ghé vào tai cậu ấy nói thầm vài câu.
“…” Biểu tình của Lâm Vĩ Nguyệt một lời khó nói hết, “Cậu muốn làm cái gì?”
“Tớ có tính toán rồi.” Cố Dật Nhĩ mặt không đỏ tim không đập dụ dỗ cô ấy, “Bánh kem mới ra của cửa hàng Tây Lâm, tớ mời cậu ăn nhé?”
Lâm Vĩ Nguyệt nuốt nước miếng: “Thành giao, nhưng cậu không thể làm chuyện xấu.”
“Yên tâm đi, tớ chính trực như vậy mà.”
Được Cố Dật Nhĩ bảo đảm, Lâm Vĩ Nguyệt nghĩ đến bánh kem đi theo thầy Mộ ra ngoài.
Thầy Mộ vừa đi học sinh đã loạn cả lên.
Trong lớp có năm mươi người, nhưng nhân vật chỉ có từng đấy, nhất định sẽ có người may mắn bắt được phiếu không cần diễn, mọi người chắp tay trước ngực thành kính cầu nguyện chính mình nhất định phải rút được cái đó.
“Tớ phải lên Weibo đăng hình cá Koi cầu may mới được.”
“Nếu tớ bắt trúng nhất định sẽ chuyển lớp không thèm ngoảnh đầu lại.”
“Chỉ cần đừng bắt trúng nam nữ chính phụ, chỉ diễn người qua đường thôi thì tớ còn tiếp nhận được.”
Rất nhanh đã làm xong phiếu rồi, một tờ giấy cắt nhỏ rồi viết tên nhân vật lên là được, trong lúc mọi người đang thảo luận hăng say thì thầy Mộ đã mang một đống phiếu quay lại.
“Ở đây có 50 cái, trong đó có phiếu trắng, ai rút trúng thì làm hậu cần.”
Để toàn bộ lên trên bàn, thầy Mộ đứng sang một bên, nói: “Lên lấy đi.”
Các bạn học lại lần nữa phát huy ăn ý kinh người, trở nên cực kỳ khiêm tốn.
Cố Dật Nhĩ đứng lên: “Để tớ lên trước.”
Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, các bạn học cảm kích tinh thần cống hiến ‘xuất sư vi tiệp thân tiên tử’ của đồng chí Cố Dật Nhĩ.
(Một câu trong bài Thục Tướng của Đỗ Phủ, ý nói đem quân đi đánh giặc mà chưa kịp thắng trận đã hy sinh)
Lúc này có người hỏi: “Thầy ơi, nếu bốc trúng nhân vật không cùng giới tính với mình thì sao ạ?”
Thầy Mộ cười tủm tỉm: “Có thể đổi, nếu như có người nguyện ý.”
“……” Diễn cái nào cũng mất mặt như nhau, thay đổi cũng không có ý nghĩa gì.
Cố Dật Nhĩ cầm một tờ giấy, không mở ra đã quay về chỗ ngồi.
Những người khác cổ đã duỗi đến sắp đứt rồi, muốn nhìn xem đệ nhất toàn khóa rút trúng nhân vật gì, Cố Dật Nhĩ thần bí không mở ra.
Thầy Mộ thúc giục các bạn học nhanh lên lấy phiếu của mình.
Tiếp theo Vương Tư Miểu đứng lên, bạn cùng bàn ngăn cản cô ấy: “Đợi lát nữa đi, lỡ đâu bắt trúng nhân vật không tốt…”
“Dù sao cũng phải chết, nếu ông trời thật muốn cậu chết, cậu còn có thể trốn đến nơi nào.” Vương Tư Miểu ngữ khí bình tĩnh, đi lên rút thăm.
Không hổ là lớp trưởng! Nhìn đời quá thấu triệt! Nếu ông trời muốn cậu diễn tên ngốc thì cho dù là người bốc thăm cuối cùng vẫn bốc trúng được tên ngốc.
Nếu là ông trời làm muốn cậu làm người châu Phi thì dù cậu có đánh phấn đến trắng bệch, vẫn là người châu Phi.
(Từ gốc là Phi tù: nghĩa đen là tù trưởng của bộ lạc Châu Phi, thường bị cư dân mạng dùng để chế giễu, mặt mũi đen nhẻm nên nghĩa là người đen đủi nhất)
Một đám người đi lên rút thăm.
Phó Thanh Từ cũng đứng lên, Tư Dật gọi cậu lại: “Cậu giúp tớ lấy một cái đi.”
“Không cần.” Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên quay người lại, “Tớ giúp cậu lấy rồi.”
Sau đó cô từ trong túi rút ra một tờ giấy.
Tư Dật không cầm, ánh mắt cảnh giác: “Tớ không cần.”
Cố Dật Nhĩ chu miệng: “Tớ cũng không biết là cái gì, cậu lấy cái nào mà chả được, có thế mà cũng không tin tớ à.”
Dáng vẻ ủy khuất muốn chết, nếu là trước kia có lẽ Tư Dật sẽ tin, nhưng cậu đã ăn qua mấy lần đau khổ rồi, cô càng đáng yêu thì càng nguy hiểm.
Tuyệt đối không được chạm vào.
Tư Dật vẫn không nhận, lúc này Phó Thanh Từ đã xuống dưới, Tư Dật vội hỏi cậu ta: “Có lấy giúp tớ không?”
“Không có, hết rồi.” Phó Thanh Từ chỉ chỉ lên bục giảng.
Đám rùa đen này động tác thật sự quá nhanh, lúc bắt đầu thì không ai muốn lấy, hiện tại toàn bộ nhào lên như trông thấy vàng, đoạt tới cướp đi, sợ chính mình rút trúng phải cái gì đặc sắc.
Chưa có ai dám mở ra, hầu hết mọi người còn đang nắm chặt trong tay kêu thiên linh linh địa linh linh.
Cố Dật Nhĩ đúng lúc mà ném tờ giấy ra: “Cho cậu.”
Tờ giấy kia nằm lăn lóc trên bàn học, Tư Dật không tiếp.
Lúc này đã có người hoan hô: “Yeah! Trắng!”
“Tớ cũng trắng!”
“Ha ha ha ha ha không cần diễn, sướng quá!”
Càng nhiều người bắt được giấy trắng, những người còn lại càng khẩn trương.
Cố Dật Nhĩ đối mặt với Tư Dật mở ra tờ giấy của mình, nhướng mày cười cười.
Tư Dật nhanh hỏi: “Cậu rút được cái gì?”
Cố Dật Nhĩ đem tờ giấy giấu ở sau lưng: “Tớ không nói, trừ phi cậu nói cho tớ cậu rút được cái gì.”
Tư Dật lại nhìn Phó Thanh Từ, cũng không biết có phải do cậu bị ảo giác hay không, sắc mặt của Phó Thanh Từ hình như trắng hơn lúc nãy rất nhiều.
“Cậu rút trúng cái gì?” Cậu hỏi một câu.
Làn da Phó Thanh Từ vốn đã rất trắng, lúc này lại giống như búp bê sứ, con ngươi sau mắt kính tối đen lại, môi mỏng hơi nhấp.
Lâm Vĩ Nguyệt ngồi phía trước hoan hô một tiếng: “Yeah, không phải nhân vật quan trọng gì!”
Tư Dật nhanh thò lại gần xem, trên tờ giấy viết ba chữ “Lý Cẩu Đản”.
Là tên bị thần kinh ở cạnh nhà nam nữ chính, cả ngày nhìn phân gà ổ gà nhà mình chảy nước miếng.
Học sinh tiểu học quả nhiên là học sinh tiểu học, cái nhân vật như thế này mà còn không hiểu cậu ta thấy vui ở chỗ nào.
Tư Dật cầm lấy tờ giấy trên bàn, nắm chặt trong lòng bàn tay, trong lòng niệm một câu a di đà phật.
Sau đó mở ra.
“Vương Tiểu Thúy”.
Đúng vậy, ông trời thật sự muốn cậu chết.
Cậu lập tức sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là Cố Dật Nhĩ lại hãm hại cậu.
Cố Dật Nhĩ cũng không giả vờ nữa, trực tiếp nói: “Không cần cảm tạ tớ đâu.”
Tư Dật nghẹn một ngụm ác khí, trầm giọng hỏi cô: “Cậu rút được cái gì?”
Cố Dật Nhĩ mở tờ giấy ra cho cậu xem, phía trên thình lình ba chữ to “Vương Thiết Căn”.
Đây là nhân vật gì?
Dường như Cố Dật Nhĩ biết cậu không nhớ rõ, nhoẻn miệng cười, nghịch ngợm lại đáng yêu: “Ba ba của Vương Tiểu Thúy.”
“……”
Cố Dật Nhĩ còn ngại sắc mặt cậu chưa đủ xanh mét, lại bổ sung một câu: “Con gái à, ba yêu con.”
**********
Chú thích:
1, Trời hạ hồng vũ, mẹ đi lấy chồng: Câu này giống với câu ‘Trời đã đổ mưa, mẹ phải lấy chồng’, và điển tích này khá dài.