Hoắc Kỳ Vũ rời khỏi thành phố bằng đường hàng không, từ trên cao nhìn xuống, thu lại cảnh sắc thành phố V nhiệm màu không khỏi làm hắn ta cảm thấy nao núng. Thả lỏng cơ thể, để nó tựa vào ghế, liền sau đó nhắm mắt tịnh dưỡng… Hắn ta muốn dựa vào cách này để từng chút từng chút đem những sự việc không hay rời khỏi vùng trí nhớ của mình.
Bất ngờ, trong lúc hắn đang ngồi an tĩnh, bỗng nhiên từ bên cạnh truyền tới tiếng gọi của nữ nhân.
“Xin lỗi ngài, nhưng ngài có thể thu tay về được không? Bạn tiếp viên vừa nãy đã dẫn tôi đến chỗ này… Có lẽ đây là chỗ ngồi của tôi.”
Giọng nói thanh thoát, lại có phần dè chừng hỏi Hoắc Kỳ Vũ.
Hắn ta hơi mím môi, mở mắt ra nhìn người đối diện, đó là một cô gái với mái tóc màu vàng óng lai Tây, nhưng đôi mắt lại một màu nâu hạt dẻ đậm chất Á khiến cho người khác không khỏi trầm trồ.
Tuy nhiên, Hoắc Kỳ Vũ không phải ngạc nhiên vì vẻ bề ngoài độc lạ của người này, hơn hết vẻ độc lạ đó lại tương thích với một người hắn tìm kiếm… Em gái hắn trước kia cũng là một dáng điệu như vậy!
Tất nhiên, hắn ta không thể nào vì vẻ bề ngoài mà khẳng định 100% rằng người này là em gái hắn. Đã 15 năm kể từ ngày ấy, con bé đã thay đổi như thế nào hắn cũng không rõ được. Mọi sự đều phải có cơ sở để chắc chắn, tất nhiên những chuyện như vậy càng không thể nhận tùy tiện.
Thu lại sắc thái trên mặt, Hoắc Kỳ Vũ cố tỏ ra bình thản tự nhiên mà gật đầu với cô gái đó.
Nhận được sự đồng ý của người đàn ông, cô gái liền cúi đầu cảm tạ, sau vài giây ổn định chỗ ngồi lại đưa tay ra cất tiếng chào hỏi thông thường.
“Tôi là Hứa Thanh Thanh, có thể được biết quý danh của ngài?”
Hoắc Kỳ Vũ nhìn bàn tay trắng nõn thon dài đang hiện diện trước mắt, môi mỏng mím thành một đường. Rất lâu sau đó mới trả lời.
“Hoắc Kỳ Vũ.”
Hứa Thanh Thanh làm bộ mặt ngạc nhiên nhìn tới khuôn mặt của hắn, trong đôi mắt nâu kia đang phô diễn sự kinh ngạc tột độ dành cho Kỳ Vũ. Nhưng có vẻ hắn ta không thích ánh nhìn đó của cô mà di chuyển đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tại nơi tầm mắt Hứa Thanh Thanh không thấy được, ánh mắt của Hoắc Kỳ Vũ trở nên thâm sâu đến lạ thường, trong đôi mắt nâu đấy không còn tia kinh diễm như vừa mới nhìn thấy cô, thay vào đó là sự lạnh nhạt khó nắm bắt được cảm xúc.
Có nhiều lúc, khi con mồi được đóng vai làm bác thợ săn, nó trở nên phấn khích. Cho dù đã cố gắng ngụy trang cho mình lớp áo giáp của thợ săn, trên tay cầm vũ khí của lão ta, nhưng lại quên mất giấu đi cái đuôi dài đang ngoe nguẩy vì phấn khích phía sau hông…
…
Thời gian thấm thoát trôi, chẳng mấy chốc đã tới ngày Đàm Nhu Nhi đến thành phố A. Trong sân bay tấp nập người, em gái cô lại rất linh động di chuyển lọt qua đám đông, đi đến chỗ cô trong vòng thời gian ngắn nhất.
Khuôn mặt của Đàm Tiểu Ân so với Nhu Nhi không khác nhau là mấy, cái khác biệt nhất chính là khí chất của hai người, nếu nói Đàm Tiểu Ân là cô gái năng động hoạt bát lại có chút ngây thơ thì Đàm Nhu Nhi đúng chuẩn mực của một người chị gái trầm tính nhẹ nhàng mang theo sự trưởng thành sớm so với tuổi.
Đưa tay ra khẽ véo má cô em gái, Đàm Nhu Nhi chọc Tiểu Ân.
“Sáng nay em uống nước tăng lực hửm? Chạy nhanh như vậy làm gì chứ, chị cũng đâu thể lập tức biến mất được.”
Tiểu Ân nghe vậy thì cười tươi, lè lưỡi trêu lại chị mình.
“Gì chứ, là em lo lắng cho chị có được không. Chị xinh đẹp như vậy, lỡ đâu đứng thêm vài giây nữa thì sẽ xuất hiện người thấy sắc nổi lòng tham, sau đó thì lập tức lao đến bắt cóc chị về làm phu nhân… Chậc chậc, đến lúc đó anh rể Lâu Vĩnh sẽ khóc lóc bù lu bù loa lắm.”
Đàm Nhu Nhi bị điệu bộ của em gái chọc cười, vừa đem vali kéo tới, vừa nhẹ nhàng nói:
“Tiểu Ân đã lớn rồi, bây giờ đã biết lo lắng quan tâm cho chị rồi sao?”
Đàm Nhu Nhi nói xong khoảng vài giây, mới chợt nhận ra sự kỳ quặc trong lời nói kia của em gái…
Chậm đã, cô trước nay chưa từng nhắc đến tên của Lâu Vĩnh trước mặt Tiểu Ân, đừng nói đến là chuyện dạy con bé gọi hắn là anh rể, chuyện này nhìn là biết có uẩn khúc.
“Anh rể Lâu Vĩnh là sao? Ai bày em gọi như vậy?”
Đàm Tiểu Ân cười cười, nhìn là biết con bé vừa lỡ miệng gọi ra, dưới tình thế cấp bách con bé chỉ đành giả lơ, đi ra phía sau kéo vali giùm cho chị mình. Vừa cầm quai vali, Tiểu Ân vừa nói.
“Chị rõ biết người ấy là ai mà còn hỏi. Mấy năm nay mỗi lần chị đem đồ chuyển phát nhanh tới cho em, thì tấm bưu thiếp của ảnh luôn xuất hiện trong đó. Còn nữa, trước khi chị đến đây ngày hôm nay, ảnh đã xuất hiện trước cửa nhà em từ tối hôm qua, dặn dò các kiểu, chỉ là…”
“Chỉ là?” - Đàm Nhu Nhi càng nghe càng cảm thấy hoang đường, cô có bao giờ dùng chuyển phát nhanh hãng kia cho em gái đâu… Lại nói, hoá ra Lâu Vĩnh từ lâu đã mua chuộc em gái cô bằng những chiêu trò vặt vãnh rồi?
“Chỉ là anh ấy có dặn không được để vợ ảnh tức là chị biết, chậc, lúc nãy là em mừng quá nên lỡ miệng, chị đừng kể cho anh ấy biết nhé?”
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc hai chị em đã ngồi lên taxi chuẩn bị về nhà Tiểu Ân. Tuy nhiên, Đàm Nhu Nhi vẫn chưa chịu buông tha cho chủ đề này.
“Nói chị biết, anh ấy đến làm phiền em bao nhiêu lần rồi? Đã hối lộ cho em những gì? Vì sao trước đây mỗi lần gọi điện thoại em không kể cho chị nghe?”
Đàm Tiểu Ân bị những câu hỏi của chị gái làm choáng ngợp. Sóng mắt đen nhánh có phần ngơ ngác khó hiểu, bất quá vẫn vô cùng ngoan ngoãn trả lời chị gái.
“Không có, đây là lần đầu tiên anh ấy xuất hiện, mấy món ảnh mua đều dưới 500 ngàn, không gọi là hối lộ… Chẳng qua là đồ mua theo nhiều lần lẻ chuyển tới. Hơn cả, không phải trong bưu thiếp mấy năm qua chị gửi đều nói rằng ảnh còn chưa phải người yêu, vậy nên lúc gọi điện xin đừng nhắc tới sao?”
Đàm Nhu Nhi thẳng đến giờ phút này mới nhận ra, nguyên lai em gái cô đã bị cáo già kia mua chuộc từ rất lâu rồi, lại còn vô cùng tinh ranh không để lộ ra cái đuôi của mình nữa chứ?!