Đàm Nhu Nhi vừa đi qua hành lang đã nhìn thấy Lâu Vĩnh đứng đợi mình. Vừa trông thấy cô, nét mặt lạnh nhạt của hắn nhanh chóng thay bằng sắc thái lo lắng. Bước chân dừng lại, cô bị hắn kéo đến đối diện tầm mắt, gặng hỏi.
"Đau bụng sao? Đi lâu như vậy? Anh còn định vào tìm em, sợ em vì lời nói kia mà chạy trốn mất."
Đàm Nhu Nhi mím môi, cúi đầu lựa chọn không trả lời câu hỏi của hắn. Nhưng cho dù cô giấu kĩ, Lâu Vĩnh cũng nhìn ra được sắc mặt của cô so với lúc nãy đã kém đi rất nhiều. Tuy nhiên, nếu cô đã không muốn nói, hắn cũng sẽ không gặng hỏi nữa. Đưa bàn tay ấm áp của mình ra nắm lấy tay cô, kéo cô đến bàn đã đặt sẵn.
Đặt cô ngồi xuống ghế, lại tiện tay véo véo má cô vài cái, lúc này mới nhớ tới việc nhắc cô một chuyện.
"Bé con, lần này ăn cùng em tiện thể anh muốn cho em xem đối tác lớn của Lâu thị lần này luôn."
Đàm Nhu Nhi lúc này mới có động tĩnh, cặp mắt to tròn bất ngờ nhìn tới hắn.
"Ý anh là lần này anh hẹn đối tác bàn chuyện làm ăn luôn ấy hả?"
"Bingo, xem ra não của bé con đã trở về nhỉ."
"Anh... Em chỉ hơi thất thần thôi! Nhưng mà anh bàn chuyện làm ăn thì kêu em đi cùng làm gì?"
"Bé con, đối tác là nữ đấy." - Trong đôi mắt ngọc bích kia có phần chờ mong.
"Thì sao chứ?" - Cô cũng đâu phải bạn gái danh chính ngôn thuận của hắn, nói với cô những điều như vậy làm gì, cô làm sao mà có quyền quản chứ?!
Như đọc được suy nghĩ của cô, hắn có chút hụt hẫng, bất quá nhanh chóng hồi phục tinh thần. Liếm nhẹ viền môi, lại trưng ra nụ cười khiến người khác thần hồn điên đảo.
"Không phải lúc nãy anh nói rồi sao? Hay là ý của anh vẫn chưa đủ để em hiểu nhỉ? Anh nói, anh muốn em trở thành vợ anh, anh dùng 10 năm có lẽ để nuôi vợ anh lớn. Nay anh muốn thu lại thành quả. Nếu em thấy anh đẩy nhanh tiến độ quá thì chúng ta có thể bắt đầu từ việc trở thành người yêu trước, anh không ngại chờ thêm vài ngày."
Lâu Vĩnh ngưng một chút quan sát sắc mặt của Đàm Nhu Nhi, thấy không có gì đáng báo động mới tiếp tục lời của mình.
"Vậy nên Đàm Nhu Nhi à, dắt em theo để em dùng quyền uy của một người bạn gái đánh phủ đầu đối tác nữ đó đấy. Nhu Nhi, em hiểu chưa?"
Đàm Nhu Nhi chớp mắt liên hồi, cho dù cô thật sự thông minh tinh tường. Nhưng trong tình huống này quả thực não bộ của cô vẫn chưa kịp xử lý thông tin mà Lâu Vĩnh vừa phát ra.
"Em hiểu... Nhưng mà..."
Đàm Nhu Nhi ngập ngừng mãi, chuyện này đến quá nhanh đi? Mới hôm qua cô còn không rõ hắn có thực lòng thích cô hay đùa giỡn, vậy mà hôm nay hắn đã nhanh chóng nhận cô làm bạn gái... Tốc độ này cũng nhanh quá rồi.
Cuộc đối thoại của hai người nhanh chóng bị cắt đứt bởi giọng nói thanh thoát ở phía xa. Bước đến là cô gái có mái tóc đen dài phủ xuống hai vai, trên người mặc một bộ váy liền màu trắng xẻ ngực tạo cảm giác vừa thanh thuần vừa quyến rũ.
"Hình như tôi đến không đúng lúc thì phải nhỉ?"
Lâu Vĩnh hơi nhíu mày, mùi hương từ người cô gái này phát ra quá nồng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khứu giác của hắn. Bởi vậy, để trán né đi mùi hương nồng nặc kia, hắn chỉ đành ngồi ra phía sau bé con nhà mình, chóp mũi dính lấy đỉnh đầu thơm mùi hoa bưởi của cô.
Phó Diệu Nghiên nhìn một màn này, trên môi vẫn thản nhiên trưng ra nụ cười tươi tắn, nhưng phía sau lưng, hai bàn tay của cô ta đã nắm chặt lấy, móng tay bấu vào da thịt khiến cô ta càng tỉnh táo hơn. Người mình đem lòng mến mộ bao nhiêu năm, lúc này đây lại ngọt ngào nhu tình với người con gái khác không phải là mình, thử hỏi xem lòng sẽ không đau được sao?
Đàm Nhu Nhi cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt giữa ba người bọn họ, muốn đẩy Lâu Vĩnh ra để hắn tự đi bàn chuyện hợp tác của hắn. Nhưng người đàn ông này cứ dính chặt cô không chịu buông, cô chỉ đành bất lực gượng cười chào hỏi Phó Diệu Nghiên, lại thuận tay mời cô ngồi xuống.
Phó Diệu Nghiên dù cảm thấy tình cảnh chói mắt nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện hai người họ. Đôi mắt màu xám lạnh lẽo lướt qua gương mặt xinh đẹp thanh thúy của Đàm Nhu Nhi, sau dời mắt tới Lâu Vĩnh, tươi cười niềm nở đưa tay ra chào hỏi.
"Lâu tổng, hôm qua lúc ngài gọi đặt lịch hẹn tôi cùng ăn trưa, tôi nghe tới chỉ có hai người... Vậy không biết danh tính vị đây là?"
Ánh mắt của Phó Diệu Nghiên thâm thúy nhìn Đàm Nhu Nhi, đáy mắt có phần hiện ra tia trào phúng.
Lâu Vĩnh từ ánh nhìn đầu tiên đã không có thiện cảm với người này. Lại nói, cô gái này còn dám nhìn bé con của hân với ánh mắt thù địch như vậy càng khiến hắn không vui.
Tất nhiên, mời cô ta đến đây hôm nay vốn là để cô ta biết khó mà lui trước, bởi vì cô ta là đối tác lớn vậy nên hắn mới cho cô ta đặc quyền một con đường rút lui an toàn, biết buông bỏ thứ không thuộc về mình. Nhưng nếu cô ta sau hôm nay có động thái không tốt với bé con của hắn, hắn không chắc sẽ làm gì với cô ta...
"Người ta nói Phó tiểu thư có đôi mắt siêu việt có thể nhìn nhận con người một cách vô cùng chuẩn xác. Ấy vậy lại không biết cô gái đi cùng tôi là ai sao? Nghe thật khó tin. Với cả, xin cô thu tay về, tôi sợ bạn gái bảo bối của mình sẽ ghen tuông."
Một lời này khiến cho cả hai cô gái đều phải giương mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Tuy nhiên sắc thái lại không giống nhau.
Trong khi Đàm Nhu Nhi là bởi vì câu 'bạn gái bảo bối' mà nổi da gà, thì Phó Diệu Nghiên lại vì giọng điệu chế diễu của người đàn ông mà xấu hổ thu tay về.
Đàm Nhu Nhi sau đó chậm rãi cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng nói với Lâu Vĩnh.
"Anh làm vậy không sợ người ta ghim thù em sao?"
Lâu Vĩnh nghe xong chỉ cười, lại nhìn tới Phó Diệu Nghiên cất giọng nói trầm thấp.
"Hứa Thanh Thanh nói rằng cô thích tôi?"
"Ha ha, Hứa trợ lý cũng thật tinh mắt..."
"Vậy hôm nay Phó tiểu thư đã gặp mặt vợ chưa muốn gả của tôi rồi, mong cô buông được tâm tư không chính đáng này đi. Nếu Phó tiểu thư không ý kiến, chúng ta sẽ trở thành đối tác tốt. Còn nếu Phó tiểu thư không muốn, vậy thì xem như bản hợp đồng hôm đó chấm dứt, Lâu thị sẽ chi trả khoản bồi thường hợp đồng cho Phó gia của tiểu thư."
Phó Diệu Nghiên lúc này đã không còn giữ được nụ cười tươi tắn như lúc bước vào nữa rồi, tuy nhiên cô ta dù sao cũng là người từng trải, đối với tình huống này chỉ cắn môi mà nói.
"Lâu tổng đúng là người yêu bạn gái hết mực, vì bạn gái mà có thể bỏ một số tiền lớn để phá bỏ hợp đồng làm ăn này. Bất quá Lâu tổng đừng lo, tôi chẳng qua là mến mộ ngài tuổi trẻ tài cao, dáng dấp cao lãnh mà thôi. Nay biết ngài là người đã có ý trung nhân, làm sao có thể mặt dày mà đu bám không buông đây. Thất lễ quá, tôi vẫn còn chút công việc chưa xử lý, xin cáo từ trước."
Lâu Vĩnh cười khẩy, hắn đọc được suy nghĩ của người phụ nữ này, nhưng bởi vì mục đích của bản thân cũng đã hoàn thành, người phụ nữ này cũng chưa có làm gì sai trái với bé con. Hắn đành tạm bỏ qua vậy.
"Phó tiểu thư trăm công nghìn việc, Lâu Vĩnh này sao dám cản bước cô rời đi, thong thả."
Đàm Nhu Nhi ngồi bên cạnh cũng không quên gật đầu chào tạm biệt một cách lịch sự.
Mà Phó Diệu Nghiên dường như không nghe thấy âm thanh của Đàm Nhu Nhi, một đường đi thẳng ra khỏi cửa. Khuôn mặt xinh đẹp lúc này đã dần biến sắc.
Vừa bước vào trong xe toan rời đi, Phó Diệu Nghiên lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở ghế sau. Đôi mắt màu nâu cong lên ý cười nồng đậm, từng câu từng chữ người kia phát ra đều vô cùng thanh thoát dễ nghe.
"Phó Diệu Nghiên, hợp tác đi."
Mà Phó Diệu Nghiên lúc này đã thả lỏng cơ mặt một chút, màu mắt xám bạc như muốn nhìn thấu người trước mắt.
"Hứa Thanh Thanh, cô đây là muốn làm trò mèo gì đây?"