Trong số giúp việc được nhận làm ở biệt thự này, chưa ai ở quá một ngày, Bạch Doãn Chy là người đầu tiên ở lại được đến tới sáng hôm sau, quả thật là quá kiên cường với trò đùa hai cha con nhà họ Dạ này.
Cô ngồi trong phòng khi đã làm xong mọi việc của mình, cô dựa người vào tường, vết thương ở dưới chân làm cô di chuyển rất khó khăn, thậm chí băng gạc bên dưới cũng đã ửng đỏ của máu do cô đi lại nhiều.
Cô đưa tay lục lọi trong túi xách của mình, thấy vĩ thuốc giảm đau, cô vội uống lấy nó để cứu vớt giảm cơn đau dữ dội này. Nếu cứ để vậy, cô sẽ vì đau mà kiệt sức mất. Cô phải cố gắng vượt qua hôm nay, như thế mới kiên trì được cho sau này.
Hai cha con nhà này không biết có phải do dị ứng với con gái phụ nữ không, nhưng thấy biểu hiện của quản gia thì cô cũng đoán ra hai cha con này đã bày trò đuổi kha khá nhiều cho xem. Chứ cũng chẳng hiền lành gì mà tuyển liên tục giúp việc như thế.
Rõ cũng lạ, nếu cả hai người họ không thích có giúp việc trong nhà tại sao không dừng việc tuyển người làm đi? Cứ tuyển rồi bày trò rồi đuổi người ta đi. Nếu như lần trước là những cô gái yếu đuối hay những người sợ chuột, cái trò đùa của tiểu thiếu gia nào đó có phải dọa chết con người ta rồi không?
" Người giàu thật khó hiểu."
Cô dựa một hồi lại nằm xuống, cả người co lại như con tôm luộc chín. Thật ra cô hết sức rồi, không còn gì để suy nghĩ nữa để quên đi cơn đau này.
" Mình nên ngủ một chút."
Cô nhắm mắt lại, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
...
Chiều.
Bên ngoài trời đổ mưa lớn, tiếng gió đập mạnh vào cửa sổ làm cho Bạch Doãn Chy thức giấc, cô nhớ ra đồ phơi trên sân thượng, hoảng hốt, cô nhanh chân chạy lên lấy quần áo mà không để ý đến chân mình đang bị thương.
Vội kịp lấy đồ vào trong nhà, cũng may không ướt gì nhiều, nếu không cô phải giặt mớ quần áo chất cao như núi này lại lần nữa. Chỉ là bỏ vào máy giặt thôi thì không nói, nhưng trong đây đa số là áo sơ mi của nam và đồng phục của tiểu thiếu gia nên cô đành giặt tay, rất cực đó. Giặt đồ đã là một chuyện, đem đi phơi là một chuyện khác.
Bạch Doãn Chy trở về phòng, cô không để ý vết thương của mình đang rỉ máu, máu chảy lê láng đầy sàn nhà từ cầu thang đi xuống.
Cô lại đem cái thân nhỏ về phòng, không được rồi, lúc hoảng cô quên mất cả cái đau, bây giờ cảm nhận được rồi.
Chỉ còn mười phút nữa hai cha con họ sẽ trở về, cô hít thật sâu, uống thêm thuốc giảm đau rồi xử lý vết thương lần nữa. Sau đó đứng lên, tỏ vẻ như không có gì xảy ra. Nếu cô tỏ vẻ yếu đuối bây giờ sẽ làm cả hai người họ đắc ý, cô không thể đi khỏi đây mặc dù hai cha họ cũng không phải dạng vừa.
Họ là 49 thì cô phải là 50!
...
Dạ Phong Lệ cùng Dạ Tâm trở về nhà, lúc anh đưa thằng bé đi học nó cũng trưng bộ mặt kì lạ ra, đến lúc đón về cũng trưng bộ mặt đó ra, anh cũng chẳng hiểu sáng nay nó đã bày trò gì, chỉ là lúc gần đi học Dạ Tâm lạy bảo quên đồ, chạy về phòng sau đó anh nghe tiếng đổ vỡ, xoảng xoảng tùm lum.
Không biết thằng nhóc này đã bày trò gì để chọc cô giúp việc kia. Cô tên gì nhỉ? Hình như là Bạch Doãn Chy. Họ..họ Bạch sao?
Có chút kì lạ.
Dạ Phong Lệ và Dạ Tâm bước vào nhà, cô đã nhanh chóng đứng đợi sẵn ở đó, cúi đầu chào cả hai. Dạ Tâm thấy cô đứng trơ trơ trước mặt mình thì bất ngờ, sao..sao không có biểu hiện hay chuyện gì xảy rồi?
Đáng ra giờ này cô ta phải bị thương rồi nằm yên một chỗ chứ?
Bạch Doãn Chy nắm chặt tay, cô cố gắng đứng vững. Hôm nay cô mới thấy rõ, chịu đựng một vết thương là đau đến đáng sợ như nào.
Thật đau.
Dạ Tâm nhanh tay kéo Dạ Phong Lệ về phòng, đóng cửa phòng lại, thằng bé lại hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, căn phòng lúc sáng chính mình bày bừa bây giờ lại rất sạch sẽ. Thật không thể tin nỗi.
" Lúc sáng cô đã bày trò gì trước khi đi vậy?" Anh nhìn thằng bé hỏi.
Dạ Tâm ngồi xuống giường, nhìn anh:" Con chỉ là bày bừa cho cô ta dọn thôi."
Nói vậy có người khác mới tin lời thằng bé, chứ Dạ Phong Lệ thì không.
" Chỉ như vậy thôi?" Anh hỏi tiếp, đầu óc đứa nhỏ này đâu đơn giản như vậy.
" Thì...con chỉ làm vỡ mấy cái ly, sau đó cố tình để ở trước cửa, nếu bước vào sẽ đạp phải mảnh vỡ đầu tiên." Dạ Tâm nói, gương mặt có chút thích thú với trò mình làm ra.
" Nhưng ba thấy cô gái đó không có chuyện gì mà." Dạ Phong Lệ anh ngồi xuống sofa, cô còn đứng chào hai cha con anh tỉnh như không có gì, trông đâu giống bị thương.
" Con cũng thấy làm lạ, không lẽ cô ta đã tránh được sao?" Dạ Tâm hỏi ngược lại anh.
Hai cha con nhìn nhau.
Dạ Phong Lệ lắc đầu thở dài, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng Dạ Tâm. Lúc này anh mới thấy vết máu trên sàn nhà.
Máu?
Anh cúi xuống, vết máu này chưa khô mấy, chỉ mới đây thôi. Anh và Dạ Tâm vừa về, không bị thương gì, trong nhà này chỉ có ba người, hai cha con anh không bị gì.
Chỉ còn...
Dạ Phong Lệ đứng dậy, anh đi xuống bếp nhìn cô từ đằng sau. Bây giờ anh mới để ý, chân cô bị thương thật sự.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!