Chát
Lợi lão gia không kiềm được, ông đứng dậy đánh vào mặt Lợi Uất Chi một cái..
" Mày...mày câm mồm cho tao." Lợi lão gia quát lớn.
Lợi Uất Chi một tay ôm mặt, nhìn ba mình cười lớn, cô...điên thật rồi.
Cô tiến đến cầu thang, trở về phòng gom hết đồ vào vali, những thứ cần thiết đều mang đi.
Lợi Uất Chi kéo vali xuống nhà, nhìn Lợi lão gia:" Muốn ngủ với Dạ Kỷ Thành, ông tự kêu Lợi Dung Nghi đi."
Nói xong, Lợi Uất Chi kéo vali rời đi.
...
Ngày hôm sau.
Dạ Nhi Nhi mắt nhắm mắt mở vừa ngủ dậy đã vớ lấy điện thoại mà bấm bấm gõ gõ.
Cô bỗng dưng bừng tỉnh, nhìn những bài báo không ngừng đăng tin về chuyện đêm qua.
Còn có đoạn video Đông Tâm đổ nước cam lên người cô gái kia.
" Đông tổng vì bảo vệ bạn gái, không suy nghĩ đổ nước cam lên Lợi Dung Nghi."
Dòng chữ tiêu đề của bài báo hiệu lên, Dạ Nhi Nhi muốn ngã ngửa.
" Ủa mà khoan..."
" Lợi Dung Nghi?."
Cô thốt lên.
Ô?
Thì ra là hoa khôi năm đó, bà chị gái năm lần bảy lượt bám theo Đông Tâm nhà cô, còn bám dính không muốn buông. Cuối cùng bị anh làm gì đó, vừa khóc vừa xách dép chạy không kịp.
Trước kia Lợi Dung Nghi luôn thấy cô rất chướng mắt, đêm qua dĩ nhiên cố tình gây sự, còn trưng bộ dạng tiểu bạch thỏ đáng thương.
Dạ Nhi Nhi có chút rùng mình.
" Eo ôi, không nghĩ đầu chị ta có gì nữa." Dạ Nhi Nhi bỏ điện thoại xuống, nhớ đến bộ dạng đáng thương đó tối qua chỉ làm cô muốn nôn.
Vẫn nên đi vệ sinh cá nhân trước, còn sự đời thì kệ bà nó đi!
Cũng không giúp cô kiếm thêm được ngàn nào, từ từ rồi tính. Đông Tâm và cô đã quá quen những bài viết chỉ chỉ chỏ chỏ của dư luận như thế này.
...
Lợi Dung Nghi ngồi trước máy tính, không nghĩ sự tình đêm qua được đăng tải nhanh như vậy.
Phần bình luận của cư dân mạng người thì bênh vực Lợi Dung nghi, nhưng phần lớn còn lại đều tung hô hành động của Đông Tâm vì quá ngầu, còn ra sức bảo vệ bạn gái.
" Mẹ nó." Lợi Dung Nghi đánh mạnh xuống bàn.
Cuối cùng đi vài vòng, Lợi Dung Nghi là người mất mặt nhất, bộ dạng thảm thương không lấy được lòng mọi người, còn đâm ra bị chỉ trích.
" Dạ Nhi Nhi, Đông Tâm...hai người đứng hòng hạnh phúc."
...
Đông Tâm đến đón Dạ Nhi Nhi đi làm. Thấy cô mãi mê nhìn điện thoại, anh lên tiếng:" Em đọc rồi?."
" Đọc hết cả rồi." Dạ Nhi Nhi đáp.
" Đó là Lợi Dung Nghi tự muốn đổ lên đầu mình một vố xấu thôi. Năm xưa chị ta thấy em rất chướng mắt, bây giờ lại muốn gây sự." Cô nhún vai nói thêm.
" Em không phải tiểu bạch thỏ, chị ta đừng nghĩ sẽ đem em đi nướng lên được." Cô mỉm cười nhìn anh.
Đông Tâm có chút lạnh người. Không hiểu sao giọng điệu và nụ cười của cô...
Giống như mẹ Bạch Doãn Chy năm đó dọa ba Dạ Phong Lệ vậy!
( Mọi người đọc Cô Ấy Là Để Sủng để hiểu vợ chồng Doãn Chy và Phong Lệ nhé?
Năm xưa mẹ Doãn Chy rõ là sát thủ được phái đến lấy mạng ba Phong Lệ. Cuối cùng tình yêu đưa đẩy, mẹ bỏ nhiệm vụ, một lòng muốn bên cạnh ba.
Dường như Dạ Nhi Nhi cũng có chút gì đó thừa hưởng từ mẹ của mình.
Anh nên vui hay mừng đây nhỉ?
" Tâm, sao anh im lặng thế?." Dạ Nhi Nhi hỏi.
" Không...không có gì." Anh lên tiếng đáp.
Đông Tâm anh nghĩ nhiều rồi, Dạ Nhi Nhi ở cùng anh lâu vậy, cái gì về cô anh cũng biết rõ.
Làm gì có chuyện Dạ Nhi Nhi thừa hưởng sự nghiệp sát thủ chứ.
Cái lần làm cá để nấu canh, cô vừa mới thấy máu đã hét toáng lên và nhảy dựng ôm lấy anh.
Lần đó anh còn nhớ rõ, Dạ Nhi Nhi như một cô gái mỏng manh, đàn ông nhìn vào đều chỉ muốn bảo vệ lấy.
Đó là lí do làm Đông Tâm kiêu ngạo đến đâu cũng trở thành kẻ thiếu nghị lực cả.
...
Tài Triệu bỏ tay trong túi quần. Tuy đã lớn tuổi như rất còn phong độ đấy nha.
Anh nhìn Đông thị trước mắt, đi vào trong.
" Xin hỏi, ngài cần gì ạ?." Tiếp tân nhìn Tài Triệu hỏi.
" Tôi cần gặp Đông Tâm." Tài Triệu nói.
Bài báo sáng nay, Tài Triệu anh đã đọc rồi.
" Xin hỏi ngài có lịch hẹn trước không ạ?." Nhân viên hỏi tiếp.
" Không có." Tài Triệu thản nhiên.
" Vậy..."
" Cô cứ báo cho Đông tổng của cô, có một ông chú đang đợi nó bên dưới này." Tài Triệu nói.
Nhân viên gật đầu, liền báo cho Đông Phương một tiếng.
Quả nhiên...ông chú trước mắt cô nhân viên này là người quen của Đông Tâm tổng.
...
Tài Triệu đi vào phòng làm việc của Đông Tâm, Tài Triệu nhìn anh.
" Cậu nhóc năm xưa bây giờ khác rồi nhỉ?." Tài Triệu lên tiếng.
" Chú về khi vào vậy?." Đông Tâm hỏi.
Tài Triệu năm xưa là bạn của mẹ anh, sau đó lại trở thành một ông chú chuyên đấu khẩu với anh.
Cuối cùng đời đưa đẩy, trở thành người của Dương Lâm - anh trai của mẹ Doãn Chy.
Hai người họ đến với nhau, sau đó cũng không muốn ở mãi một chỗ. Khi Dương Nguyệt trưởng thành, con gái của Dương Lâm và vợ cũ trước kia, cả hai người đàn ông đều cùng nhau đi du lịch, đi đến nỗi mãi không thấy mặt mũi đâu.
" Vì bài báo về cháu nên trở về." Tài Triệu ngồi xuống sofa, thản nhiên nói.
" Vậy sao." Anh đáp.
" Chú nghe chuyện của cháu và Tiểu Nhi rồi. Vậy khi nào hai đứa kết hôn đây? Chú và Lâm Lâm nhà chú đợi không được nữa rồi." Tài Triệu thúc giục bảo.
" Vậy khi nào chú mới hết bị chú Lâm ức hiếp đây?." Đông Tâm phản bác.
Làm như anh không biết, Tài Triệu trước mặt mọi người đều có uy có nghiêm đến đâu.
Về đến nhà liền bị chú Dương Lâm ức hiếp không thương tiếc.
Ức hiếp ở đây là sao mọi người hiểu rồi đó.
" Cháu..." Tài Triệu cứng họng.
Ông chú già này lết cái thân qua hỏi thăm nó. Cuối cùng nó vẫn độc mồm độc miệng như ngày nào, không chọc tức ông chú già này thằng nhãi này liền không thấy vui hay sao đấy?
Số Tài Triệu anh đúng là bị người khác ức hiếp mà.
Làm gì đâu ai còn nhớ Tài Triệu một thời là sát thủ được đào tạo tài giỏi đâu chứ?