Anh xoay người lại thấy Dạ Nhi Nhi đã đơ ra đó, Đông Tâm vẻ mặt không vui khi nhìn bộ váy của cô bị đổ rượu lên, anh cởi áo vest đi đến khoác lên người cho Dạ Nhi Nhi.
Một tay ôm lấy cô, anh nói:" Chúng ta đi."
Sau đó, Đông Tâm liền ôm Dạ Nhi Nhi rời khỏi, để Lợi Dung Nghi không khỏi bàng hoàng ngồi dưới sàn, mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, Lợi lão gia và phu nhân đi đến đỡ con gái, miệng không ngừng nói:
" Mất mặt...quá mất mặt rồi."
Lợi Uất Chi đứng một góc xem trò vui. Lúc nãy cô cố tình chọc tức Lợi Dung Nghi, chị ta đúng là dạng bề ngoài cố tỏ vẻ thông minh, bên trong thì một đầu toàn là đậu phụ.
Cô xoay người rời đi, xem Lợi Dung Nghi bị Đông Tâm làm mất mặt như vậy thấy vui rồi.
Dạ Kỷ Thành nhìn thấy Đông Tâm rời đi, bản thân cậu thiết nghĩ cũng không nên ở lại đây nữa.
Dạ Kỷ Thành tiến đến chỗ một nhà ba người, nhìn Lợi Dung Nghi:" Lợi tiểu thư, cô làm tôi quá thất vọng."
" Cả gan dám đổ rượu lên người chị gái tôi sao?."
" Dùng đầu gối cũng suy nghĩ được hậu quả ra sao mà."
...
Trên xe, Đông Tâm lấy khăn tay lau rượu bị đổ trên người cô, Dạ Nhi Nhi liền nắm lấy tay anh, cô hỏi:" Anh làm vậy không sợ bị mang tiếng ức hiếp phụ nữ sao?."
Đông Tâm mỉm cười, anh đưa tay vuốt tóc cô:" Cô ta là ức hiếp em, nên anh mới ra tay."
" Anh bảo vệ em, không có việc gì phải sợ. Miệng đời mà, họ có thể giết chết mình, mình lại càng phải dùng nó làm bàn đạp sống tiếp."
" Đông Tâm anh không thể để em chịu thiệt đâu." Đông Tâm bảo.
Dạ Nhi Nhi đầy cảm kích nhìn anh, lúc anh bảo cô đừng làm loạn, còn giành lấy bình nước cam trên tay cô, cô cứ nghĩ anh sẽ bảo vệ cô gái kia chứ.
Nào ngờ anh lại đổ ào lên hết người cô gái kia, đúng là quá bất ngờ và làm người ta sốc rồi.
" Lúc nãy...em cứ nghĩ...anh sẽ bảo vệ cô gái đó." Cô nói nhỏ.
Đông Tâm bật cười, anh vuốt ve mặt cô, giọng nói có chút thay đổi:" Em nghĩ cô ta xứng sao?."
...
Dạ gia.
Dạ Nhi Nhi được anh đưa về nhà, sau khi tắm rửa tẩy trang, thay bộ đồ ngủ thoải mái thì cô đã an giấc trên giường.
Nằm suy nghĩ đến chuyện lúc nãy. Cô nghĩ cô đã gặp qua cô gái cố tình gây sự với mình lúc nãy rồi.
Chỉ là không nhớ đã gặp ở đâu, có lẽ do quá lâu rồi nên không nhớ được.
Thôi kệ, ngủ trước đã.
Đông Tâm xuống phòng khách ngồi đó trầm tư một chút thì Dạ Kỷ Thành trở về. Nhìn thấy anh, cậu tiến tới:" Việc lúc nãy em đã thấy rồi."
Dạ Kỷ Thành ngồi xuống bảo.
" Ừ." Đông Tâm đáp.
" Cô ta là Lợi Dung Nghi." Đông Tâm bảo thêm.
Dạ Kỷ Thành có chút nhăn mặt, Lợi Dung Nghi?
À, thì ra là cô hoa khôi năm xưa luôn bám theo Đông Tâm, có đánh có đuổi thể nào cũng không chịu buông bỏ.
Cuối cùng bị Đông Tâm làm một vố đau lòng đến phát khóc, sau đó thì không dám bám lấy anh nữa.
Hôm nay lại đâu ra xuất hiện gây sự với chị hai của cậu, kết quả lại tắm hết cả bình nước cam.
Cô gái đó có phải quá đáng thương không?
Lúc đầu cậu chỉ biết cô ta là đại tiểu thư của Lợi gia, chứ hoàn toàn chẳng nhớ đến Lợi Dung Nghi là hoa khôi năm xưa.
Bởi vì ai rảnh đâu mà nhớ.
" Cô ta không phải ra nước ngoài sao? Sao bây giờ lại trở về." Dạ Kỷ Thành hỏi.
Cậu có nghe phong phanh Lợi Dung Nghi đã ra nước ngoài một thời gian, không ngờ lại trở về lúc này.
" Làm sao anh biết được." Đông Tâm đáp. Việc hôm nay, chắc chắn Lợi Dung Nghi đó cố tình.
" Xem ra cô ta yêu anh sâu đậm lắm rồi." Dạ Kỷ Thành dựa lưng vào ghế sofa, trêu chọc Đông Tâm.
Anh liếc mắt nhìn Dạ Kỷ Thành. Ý gì đây?
" Em không có ý gì đâu, anh vẫn nên chú ý một chút, con gái khi yêu đáng sợ lắm."
" Không kẻo bà chị đó lại làm gì chị hai của em lại khổ."
Dạ Kỷ Thành ý tốt nhắc nhở.
Chả ai tài giỏi đoán được mọi chuyện trên đời đâu, vẫn nên an toàn là trên hết, đề phòng là tốt hơn.
Đông Tâm nghe xong liền âm trầm, cau mày lại, biểu hiện rõ đang không vui khi nghe những lời của Dạ Kỷ Thành..
" Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu." Anh chắc chắn bảo.
Dạ Kỷ Thành nghe thế mà nhún vai, nói thì nói vậy thôi.
Chứ cả cậu và anh làm gì biết trước được.
...
Lợi Dung Nghi ngồi trước bàn trang điểm, vì bị Đông Tâm đổ nước cam lên người mình, bộ dạng rất thảm bại.
Cô ôm mặt mà khóc, cứ nghĩ anh sẽ lên tiếng nói giúp mình, nào ngờ còn bị Đông Tâm hâm dọa vài câu thật đáng sợ.
Lợi Dung Nghi vừa khóc vừa hận, cuối cùng ngồi nắm chặt tay, móng tay dài đâm sâu vào da thịt.
" Đông Tâm...nếu tôi không yêu được tôi sẽ hủy hoại anh..."
...
Lợi Uất Chi người đầy mùi rượu trở về nhà, Lợi lão gia sau khi kết thúc bữa tiệc không ngó ngàng đến Lợi Dung Nghi, chỉ một tâm một lòng đợi đứa con gái này về nhà.
Lợi Uất Chi vẫn đủ tỉnh táo thấy ba mình ngồi đó, hiếm có thật, Lợi lão gia của chúng ta hôm nay đợi cửa cho cô về sao?
" Đứng lại." Lợi lão gia lên tiếng.
" Hửm?." Lợi Uất Chi đứng lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ba mình.
" Mày quen biết Dạ Kỷ Thành?." Lợi lão gia hỏi.
" Thì sao? Quen thì sao? Không quen thì sao?." Lợi Uất Chi đáp, đầu óc có chút choáng váng, à...thì ra ngồi đợi cửa là như thế này.
" Nếu đã quen biết, sao mày không làm bản thân có chút ích gì đi?." Lợi lão gia ám chỉ.
" Ông muốn tôi làm gì? Không phải ông luôn mắng tôi vô tích sự sao?." Lợi Uất Chi quát to.
" Tao muốn mày leo lên giường của Dạ Kỷ Thành." Lợi lão gia đập bàn, lớn tiếng.
Từng câu từng chữ của Lợi lão gia làm cô tỉnh rượu, Lợi Uất Chi cười to đến thương tâm, nội tâm cũng đau lắm rồi.
Ha...đó ba cô sao?
" Lên giường?."
" Tôi không phải là con điếm như ông dẫn về năm đó đâu."
" Ba à.."