Xế chiều, ánh hoàng hôn rực rỡ bao trùm cả một khuôn viên trường, mọi ngóc ngách trong khuôn viên đều được khoác lên mình một tấm áo tuyệt đẹp. Trường Nhất Trung Tô Bắc là nơi Tần Minh bọn họ đến học ban ngày, không có học sinh nội trú. Học sinh trong lớp học lần lượt ra về, Diệp An thu dọn xong túi sách, chọc chọc cánh tay Tần Minh, tức giận nói: “Tần Minh xấu xa, có đi hay không, tớ nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không cùng tớ quay về, tớ sẽ nói với dì Lý cậu đi chơi net.”
Từ nhỏ đến lớn, cả hai người đều là người một nhà, mối quan hệ giữa hai gia đình cũng thân thiết không gì bằng, vì thế mỗi lần tan học, hai người họ đều cùng nhau về nhà. Chỉ có điều trước đó có một lần tan học Tần Minh đã bỏ lại Diệp An, đưa Tiết Tiểu Dũng đến quán net chơi game.
Con gái, làm gì có thích chơi game!
Vậy mà sau đó Diệp An lại đi mách tội với mẹ của Tần Minh, ngày hôm đó anh bị đánh cực kỳ thê thảm, da thịt nở hoa. Nghĩ lại đến lần đó, Tần Minh không khỏi rùng mình một cái.
“Này…này này, yên tâm, yên tâm, tớ đã ăn năn hối lỗi rồi, quyết định không đến tiệm net nữa.”
Diệp An thoả mãn gật gật đầu: “Ừm, thế còn tạm được, đi thôi, về nhà!”
“Được rồi!” Tần Minh cũng thu dọn xong túi sách, cùng Diệp An rồi khỏi trường.
……
Không qua bao lâu, hai người đã đến trước tiểu khu, nhà Tần Minh sống ở tầng 9, còn Diệp An sống ở tầng 5, cách nhau khoảng mười mấy mét. Đứng ở dưới lầu, Diệp An nhẹ nhàng cười, lộ rõ cặp răng hổ nhỏ nhắn.
“Vậy… tớ về trước đây, sáng mai gặp.”
“Ừm được, sáng mai gặp.”
Diệp An nhìn Tần Minh cứ cảm thấy hôm nay tên này có gì đó không đúng lắm, khiến người ta càng nhìn lại càng muốn nhìn nhiều hơn. Cái tên này hình như…lại càng đẹp trai hơn rồi.
Nghĩ lại cảnh hôm nay dựa vào lồng ngực của Tần Minh, hai gò má cô lại hơi nóng lên, trên mặt thoáng một tia ửng hồng. Dường như sợ Tần Minh nhận ra sự khác lạ của mình, Diệp An quay đầu chạy lên lầu mà không nói một lời. Tần Minh cũng không quá để ý, vẫy vẫy tay, nhìn Diệp An lên lầu rồi cũng quay người về hướng nhà mình.
Trong ký ức, cha của anh Tần Quảng Thành là một người thông minh, bao dung độ lượng. Trong những năm đầu, ông và cha Diệp An cùng học đại học ở thành phố khác, sau đó cùng trở về Tô Bắc thi công chức, rồi làm trưởng ban nhỏ cho một bộ phận của một cơ quan chính phủ.
Dễ tính, không kiêu ngạo, không mưu cầu thăng tiến, mối quan tâm duy nhất đều đặt trên người vợ con. Mà mọi chuyện trong nhà thường do mẹ Lý Tiểu Lệ quyết định, hai cha con đều ngầm hiểu.
“Cốc, cốc, cốc!”
“Đến đây đến đây.”
Lý Tiểu Lệ lau bàn tay đầy dầu lên tấm tạp dề, vội vàng từ phòng bếp đi ra, bước lớn đến mở cửa, nhìn thấy Tần Minh, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: “Thằng bé này, lại quên cầm chìa khoá rồi chứ gì, nhanh vào đi, mẹ nấu cơm gần xong rồi, đợi chút nữa ca con về là có thể ăn cơm rồi.”
“Ồ, vâng.”
Nói rồi, bà quay người trở lại phòng bếp tiếp tục bận rộn.
Tần Minh đóng cửa lại đi vào nhà, tất cả mọi thứ trước mắt đều rất quen thuộc. Nhà anh rộng khoảng 110m2, có ba phòng ngủ và một phòng khách, là một tiểu khu cũ nhưng được trang trí lại không tồi, nhìn rất đẹp và ấm áp.
Về đến phòng của mình, Tần Minh nằm liệt trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ đến hệ thống đó.
“Mở bảng thuộc tính!”
Rất nhanh màn hình sáng xuất hiện trước mắt anh.
“Ting, đang mở ra
Máy chủ:Tần Minh
Chiều cao: 185
Thể lực: 90
Nhan sắc: 99
Kỹ năng sở hữu:
Ngữ văn (Cấp 1: 0/500)
Toán học (Cấp 1: 0/500)
Tiếng anh (Cấp 1: 0/500)
Vật lý (Cấp 1: 0/500)
Hoá học (Cấp 1: 0/500)
Sinh học (Cấp 1: 0/500)
…
Kỹ năng nấu nướng (Cấp 1: 0/500)
Bóng rổ (Cấp 1: 0/500)
Tổng điểm đang có: 654”
Học cả một ngày, điểm số của Tần Minh đã có hơn 600 điểm, chẳng bao lâu nữa, thành tích của anh có thể nâng cao rồi. “Không biết hệ thống này còn có chức năng nào khác không?”
Tần Minh tò mò chăm chú nhìn vào màn hình, trông giống như đứa trẻ con vừa phát hiện ra một thế giới mới vậy. Có thể hệ thống còn có những chức năng khác mà anh không biết, nhưng chắc chắn anh phải từ từ tìm hiểu.
“Tần Minh, cha con về rồi, mau ra ăn cơm đi.” Tần Minh bất giác đã nằm trên giường xem hơn nửa giờ, đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ gọi liền bật dậy nói: “Con đến đây.”
Ra ngoài cửa phòng đã thấy mẹ đang múc canh cho cha, nhìn Tần Minh bước tới liền cười nói: “Mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
Tần Minh cười: “Được rồi mẹ, con đến ngay.”
Rửa tay xong, Tần Minh ngồi trên ghế chuẩn bị ăn cơm, Tần Quảng Thành đột nhiên đặt đũa xuống nói: “Cha nghe giáo viên của các con nói vừa mới bước vào lớp 12, áp lực rất nặng, có rất nhiều học sinh dễ dao động cảm xúc, con sao rồi, vẫn ổn đó chứ?”
Từ lớp 11 lên lớp 12 rất dễ dẫn đến những thay đổi về mặt tâm lý. Đây cũng là điều Tần Quảng Thành lo lắng nhất. Ông cũng biết rõ thành tích của Tần Minh, không thích học hành, tuy có lúc ông cũng rất đau đầu về chuyện này, nhưng cũng chỉ có thể để anh tuỳ ý.
Tần Minh làm động tác tay ok, cười cười nói: “Cha yên tâm đi, con sẽ học hành cẩn thận.”
“Ừ, vậy thì tốt.”
Tần Quảng Thành gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Một lúc sau khi ăn cơm xong, Tần Minh đi tắm rồi cũng quay trở lại phòng của mình. Anh nằm trên giường lật qua lật lại xem điện thoại, dường như thế giới này không có gì quá khác kiếp trước. Cũng có mấy app nổi tiếng mà mọi người đều biết như QQ, douyin, taobao… nhưng những nội dung cụ thể thì có chút khác biệt.
Chính vào lúc anh đang lăn lộn nghịch điện thoại thì đột nhiên nhận được một tin nhắn trên QQ .
Diệp An: “Đang làm gì đấy →_→”
Nhìn thấy tin nhắn của Diệp An gửi đến, khoé miệng Tần Minh hơi nhếch lên, cái cô gái nhỏ này. Vốn dĩ chuẩn bị trả lời đang nằm trên giường nhưng anh nghĩ lại, lại xoá mấy chữ đó đi, sau đó lại nhập lại vài chữ “đang…nhớ cậu đó (?w?)”
Một bên khác, Diệp An đang nằm bò trên giường bất ngờ nhìn thấy đoạn tin nhắn, lập tức giật nảy người, trên mặt dần hiện lên sắc hồng nhạt. Cái tên đàn ông thối tha này, không phải đang tán tỉnh mình đó chứ. Nếu là một người khác dám nói chuyện với cô như thế, Diệp An chắc chắn không do dự mà xoá bạn bè. Nhưng mà người gửi tin nhắn này lại là Tần Minh. Trong lòng cô không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy có chút kỳ lạ. Khi trong đầu cô đang không ngừng đấu tranh thì điện thoại lại vang lên thông báo.
Tần Minh: “Tớ cảm thấy hôm nay cậu có chút kỳ lạ đó.”
Diệp An: “Kỳ lạ chỗ nào??”
Tần Minh: “Kỳ lạ chỗ… đáng yêu đó”
Diệp An: “⊙w⊙”
A cái nàyy!!!
Cái tên thối tha này cũng biết cách tán tỉnh đó chứ. Sao lại cảm thấy chính mình cũng có chút rung động vậy chứ. Không được, cần phải bình tĩnh lại !!!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!