Một hộp trà mười mấy vạn tệ, Tần Minh thật sự chưa từng uống qua. Anh cũng không dám uống, thứ này thật sự nóng bỏng miệng!
“Mạc…học muội Mạc, thứ đồ này quá đắt rồi, tôi thật sự không thể lấy, em mau cầm về đi.”
Mạc Vũ Đồng không hề quan tâm, làm nũng nói: “Anh Tần Minh, đây mới có mười mấy vạn, thật sự không đắt, đây thật sự là tâm ý của em, học trưởng, anh đừng từ chối có được không.”
“ĐM!”
Hai người nói chuyện chắc chắn không thể giấu được những người khác trong lớp. Khi nghe thấy câu Mạc Vũ Đồng nói, tâm trạng của mọi người sụp đổ rồi. Mười mấy vạn tệ mà còn không đắt?
“ĐM, mười mấy vạn tệ mà không đắt, tôi ngu cả người rồi!”
“Trời ơi, Mạc Vũ Đồng này thực sự là một phú bà đó.”
“Mẹ ơi, cái hộp trà này cả đời của tôi cũng không uống nổi.”
“Àii, trẻ người non dạ không biết quý cô là phú bà, còn cho rằng quý cô là một kẻ hư hỏng.”
Mọi người: “???”
Các người sai rồi!
Tần Minh nhất thời không bình tĩnh được, anh nhìn xuống dưới, thứ mà mình đang cầm vậy mà có giá hơn mười mấy vạn tệ!
Umm ~
Sao đột nhiên cảm thấy thứ đồ này đang nóng bỏng tay vậy?
“Không…không phải, phú bà Mạc, à, học muội Mạc, có lẽ suy nghĩ của chúng ta về việc đắt hay không có hơi khác nhau, đối với tôi thì món đồ này thật sự là vấn đề, tôi thật sự không thể nhận được. Vả lại hiện giờ tôi đã bỏ trà rồi, tôi không thích uống trà!”
“À!” Mạc Vũ Đồng chợt hiểu ra, vội nói: “Vậy anh Tần Minh cần gì, em sẽ mang từ nhà đến cho anh!”
Tần Minh: “…”
Tôi cần cái búa đó. Nhà cô ta là cái siêu thị bách hoá hay sao?
Cô gái nhỏ này thật sự ngây thơ, vả lại còn xinh đẹp, theo lý mà nói điều kiện thật sự không tồi. Nhưng Tần Minh thật không có chút cảm giác gì với cô.
Cả trái tim anh đều đặt lên người Diệp An. Một chân đạp hai thuyền? Không… chắc chắn là không thể! Anh cũng không phải một tên cặn bã!
Ngay khi anh định từ chối lần nữa, Diệp An trực tiếp cầm hộp trà trên tay Tần Minh sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất. “Vị học muội này, chúng ta cần phải học bài, xin đừng quấy rầy, cảm ơn.” Giọng nói đều đều lãnh đạm của Diệp An tràn ngập xung quanh.
Thế nhưng, Tần Minh có thể ngửi được trong không khí có chút dấm chua.
Mạc Vũ Đồng nhíu mày, cô ta biết tên của Diệp An, cũng biết cô ấy là thanh mai trúc mã của Tần Minh. Nhưng Mạc Vũ Đồng không hề sợ. Cùng lắm là cạnh tranh công bằng!
Mạc Vũ Đồng lạnh lùng khịt mũi, khinh khỉnh nói: “Tôi tìm anh Tần Minh, có liên quan gì đến chị.”
“Chuyện của Tần Minh chính là chuyện của tôi!”
Diệp An cũng không chịu thua kém, hai người lời qua tiếng lại nồng nặc mùi thuốc súng. Mà cái mùi thuốc súng này, nồng đậm nhưng lại rất thơm!
Tần Minh bị kẹp giữa hai người, âm thầm chịu đựng tất cả. Tần Minh ho khan hai cái sau đó lẳng lặng đứng qua bên cạnh Diệp An nói: “Cái đó.. học muội Mạc, thật ra vào tuần trước tôi đã cùng Diệp An xác lập mối quan hệ rồi, bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi, em nói đúng không An An.”
Nói xong, Tầm Minh ôm lấy Diệp An.
“A, đúng… đúng rồi, chính là như vậy, chúng…chúng tôi ở bên nhau từ tuần trước rồi.”
Mặt Diệp An đỏ bừng, nhưng lúc này cô cũng không thể vạch trần Tần Minh, chỉ có thể thuận theo lời anh nói.
“Không thể nào!!” Trong lòng Mạc Vũ Đồng có chút hốt hoảng. Anh Tần Minh mà cô hằng mong ước hoá ra lại là bạn trai của người khác? Nếu là người khác cô ta không hề lo lắng, những người đó không đẹp bằng cô ta, không nhiều tiền bằng cô ta. Nhưng nếu người đó là Diệp An thì cô ta cũng không có tự tin có thể so sánh với cô ấy.
Về nhan sắc, dù cô ta cũng xinh đẹp nhưng vẫn kém Diệp An một khoảng, thành tích học tập cũng cao hơn cô ta vả lại còn thân thiết với Tần Minh hơn cô ta.
“Không…không thể nào, đây tuyệt đối không thể nào!” Mạc Vũ Đồng vẫn không tin, mới qua bao lâu chứ, hai người họ làm sao có thể ở bên nhau rồi?
Nhưng Tần Minh hơi cúi người về phía trước, dùng tay phải nắm lấy tay của Diệp An, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó trực tiếp đặt đầu cô vào trong lồng ngực anh.
“Em xem, tôi không lừa em đúng không.”
Áp sát vào lồng ngực Tần Minh, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim của anh giống như cả thế giới đều ngừng lại. Phải nói rằng, Tần Minh muốn dáng người có dáng người, muốn nhan sắc có nhan sắc, vậy nên khi dựa vào lồng ngực anh, Diệp An không ngờ lại có cảm giác an tâm.
Không sai, chính là loại cảm giác an toàn.
Tần Minh thản nhiên cười nói: “Sao rồi, tôi không lừa em đúng chứ, bây giờ Diệp An chính là bạn gái của tôi.”
Trong phút chốc, Mạc Vũ Đồng sững sờ. Không lẽ đây là sự thật? Anh Tần Minh thật sự đang cùng Diệp An ở bên nhau?
Tần Minh thuyết phục cô ta: “Học muội Vũ Đồng, chúng ta thật sự không thích hợp, tôi đã có Diệp An rồi, vậy giữa chúng ta càng không thể.”
Ánh mắt Mạc Vũ Đồng dần tối đi. Hoá ra… bản thân lại là một tên hề? Mạc Vũ Đồng cúi thấp đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nước, trông thật đáng thương, cô ta lặng lặng nhặt hộp trà dưới đất lên, nhẹ nhàng rời khỏi.
Nhưng tên đang ăn dưa ở lớp 12-7 nhìn Tần Minh với một màn này trước mắt gần như há hốc mồm kinh ngạc. Tiết Tiểu Dũng nuốt nước miếng, có chút ghen tị nói: “Quả nhiên, trông đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm, mẹ nó.”
Tần Minh thở dà nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi cô ta.
Anh cúi đầu nhìn xuống lưu luyến nhìn Diệp An vẫn đang dựa vào lồng ngực mình, xoa xoa mái tóc của cô, dịu dàng nói: “Có thoải mái không bạn học Diệp An?”
Giọng nói đầy từ tính của Tần Minh dường tràn ngập chiều chuộng, khiến cho người nghe cảm thấy thư giãn.
“Ừm~” Cũng không biết vì sao Diệp An không suy nghĩ liền trả lời như vậy, thuận theo tiếng lòng mình mà nói ra.
Thoải mái, đương nhiên là thoải mái. Nhưng cố vừa nói ra mới cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng không đợi cô nói, Tần Minh đã cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Nói cho cậu một bí mật.”
“Hả… cái gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!