Vào sáng sớm, tại lớp 7 của trường học đứng đầu ở miền Bắc Giang Tô! Ánh nắng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng học.
“Ôi, nguy hiểm thay, cao thay. Đường Thục khó khăn hơn lên trời xanh…”
“Say sưa nhìn kiếm, mơ về…”
*trong bài thơ ‘Thục đạo nan’ của Lý Bạch
“……”
“…”
8 giờ sáng, ở các phòng học của Bắc Giang Tô truyền đến những thanh âm đọc sách vang vọng, trường học nào cũng đều có thời gian đọc sách buổi sáng, đây gần như là thông lệ của toàn bộ học viện Hoa Hạ. Một trường học không có thời gian đọc sách buổi sáng thì đều là những trường học không hoàn chỉnh!
Tần Minh nằm bò trên bàn, nghe những tiếng đọc sách ồn ào không khỏi nhíu mày, chán ghét chậm chạp ngẩng đầu lên.
Tuy nhiên, tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt khiến anh lập tức choáng váng.
“Lớp học, đọc sách sớm, wtf, đây là đâu?” Tần Minh sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Làm thế quái nào mà anh biết tại sao vừa mở mắt ra bản thân lại xuất hiện ở một lớp học mà xung quanh toàn là những bạn học xa lạ. Trên bảng có vài chữ cái màu đỏ đếm ngược kỳ thi đại học đếm ngược còn 300 ngày!
Đột nhiên trong đầu anh chấn động, một đoạn ký ức dần hiện ra. Còn nhớ buổi tối ngày hôm qua, Tần Minh cùng vài anh em đang loạng choạng về nhà sau khi uống rượu. Sau đó… Hai chiếc xe chở hàng bị mất lái lao thằng về phía anh. Khi mở mắt ra lần nữa thì anh đã đến thế giới này rồi.
Ở đây, mọi thứ đều tương tự như ở kiếp trước, những kiến thức mà học sinh được học cũng không khác lắm. Trường mà Tần Minh học là Hoa Hạ, trường trung học số 1 ở thành phố Tô Bắc, tỷ lệ nhập học đứng đầu thành phố Tô Bắc. Mỗi năm đều có 15, 16 học sinh thi đỗ vào Thanh Hoa, Bắc Đại. Nhưng mà, tất cả những điều này đều không có chút liên quan gì đến Tần Minh. Bởi vì anh là một tên đội sổ hàng thật giá thật! Bài thi thứ 105, Tần Minh đạt được 60 điểm đã là sự phát huy phi thường rồi.
Có thể nói, khắp cả người Tần Minh ngoài có ngoại hình đẹp trai thì không còn một ưu điểm nào khác. Tuy rằng trường số 1 Tô Bắc không có cái gì gọi là bảng xếp hạng nhan sắc, nhưng mọi người đều công nhận Tần Minh chính là nam khôi đứng đầu toàn trường.
*校草:nam khôi chỉ những nam sinh đẹp trai nhất trường. 校花: chỉ hoa khôi.
Cao 1m85, thân hình cường tráng, cơ bụng 6 múi săn chắc. Với gương mặt đó, đường nét rõ ràng, lông mày kiếm sắc sảo, đến cả những nam chính trên truyền hình cũng không thể so được với anh. Hơn hai năm qua, Tần Minh nhận được không dưới 1000 bức thư tình, trung bình mỗi ngày đều có hai, ba bức thư được gửi đến.
“Ting, hệ thống hiện đang hồi phục năng lượng.
……
Hồi phục năng lượng thành công.
Máy chủ: Tần Minh
Chiều cao: 185
Thể lực: 90
Ngoại hình: 97
Kỹ năng hiện có:
Ngữ văn (Cấp 1: 0/500)
Toán học (Cấp 1: 0/500)
Tiếng anh (Cấp 1: 0/500)
Vật lý (Cấp 1: 0/500)
Hoá học (Cấp 1: 0/500)
Sinh học (Cấp 1: 0/500)
……
Kỹ năng nấu nướng (Cấp 1: 0/500)
Bóng rổ (Cấp 1: 0/500)
Tổng cộng: 0
………”
Nhìn thấy màn hình ánh sáng đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến Tần Minh giật mình. Đây… không lẽ đây chính là hệ thống trong lời đồn!?
“Ting, chúc mừng máy chủ đã kích hoạt hệ thống học bá toàn năng! Hệ thống nay có thể giúp máy chủ trở thànnh một học bá hoàn hảo!”
“Hả, học bá toàn năng?” Tần Minh trợn tròn mắt, chăm chú nhìn vào số liệu trên màn hình ánh sáng.
“Các cấp bậc của máy chủ được chia từ 1-7 cấp. Nếu như máy chủ muốn có thể thông qua điểm số để nâng cấp kỹ năng. Các điểm số được nhận thông qua học tập hàng ngày, xếp hạng trong các kỳ thi quan trọng hoặc thực hiện nhiệm vụ do hệ thống đưa ra!”
“Ting, chúc mừng máy chủ nhận được gói quà người mới, cậu có muốn nhận không?”
“Nhận!” Tần Minh thầm nghĩ trong lòng không có chút do dự nào.
“Ting, chúc mừng máy chủ nhận được ‘Ngoại hình +2’, ‘Điểm số +500’!”
Trong chốc lát, đột nhiên Tần Minh cảm thấy cơ thể mình có chút khác thường, cảm giác này không thể tả rõ nhưng đều rất chân thật!Có vẻ như khí chất toàn thân có chút biến đổi. Khi Tần Minh đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bỗng nhiên cảm thấy có người đang chọc chọc vào cánh tay mình.
Tần Minh sửng sốt, ngay lập tức hoàn hồn, đập vào mắt anh là một gương mặt xinh đẹp. Cô gái trước mắt có một mái tóc đen nhánh, tuy đang mặc bộ đồ đồng phục bình thường nhưng cũng không thể che lấp đi vẻ đẹp của cô. Hai câu ‘chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn’ cũng khó có thể diễn tả hết vẻ đẹp của cô. Ngay cả những nữ minh tinh đã trang điểm kĩ càng ở kiếp trước ở trước mặt cô cũng chỉ được có vậy. Chỉ có hai từ: thanh khiết!
“Ừm, Tần Minh, cậu không sao chứ, mới sáng sớm mà cậu đã hồn vía lên mây vậy, có phải bị bệnh rồi không?”
Diệp An lo lắng nhìn Tần Minh, mới sáng sớm đã thấy khuôn mặt nhợt nhạt thất thần của anh, còn cho rằng anh bị bệnh rồi.Tần Minh ngây người một chút, cô gái trước mặt này lại quen biết với anh.
Diệp An là người cùng anh lớn lên, cha của hai người cũng là bạn thân chơi chung từ nhỏ đến lớn, sau này họ thi vào trường đại học khác nhau nhưng đều ở chung một thành phố, vì vậy quan hệ của hai người vẫn luôn thân thiết, tiếp theo sau đó lại cùng mua nhà ở một tiểu khu. Mà từ nhỏ hai người Tần Minh và Diệp An đều cùng lớn lên ở một khu, từ tiểu học đến trung học, bây giờ là cấp 3, hai người đã làm bạn học suốt 12 năm. Mỗi ngày đều cùng nhau lên lớp, vì vậy cả hai đều hiểu quá rõ đối phương rồi. Chỉ có điều, bình thường Tần Minh đều bận rộn lên mạng chơi game, vì vậy nên ngày thường anh cùng Diệp An vẫn coi nhau như anh em vậy! Quan trọng nhất Diệp An là nhân vật được chú ý nhất của trường số 1 Tô Bắc. Sở dĩ nói như vậy vì suốt ba năm học, cô ấy đều là người đứng thứ nhất toàn trường, lại thêm tướng mạo xinh đẹp, thật không quá khi nói những người theo đuổi cô không có giới hạn!
Tần Minh kéo khoé miệng nhếch lên một nụ cười, nói đùa: “Tớ nói này bạn học Diệp An thân yêu, cậu nhìn chằm chằm tớ cả buổi rồi, chắc không phải thích tớ đó chứ?”
Hả ???
Diệp An lập giương to đôi mắt, ngượng ngùng nói không nên lời. “Muốn…muốn chết à, có quỷ…quỷ mới thích cậu!”Khuôn mặt Diệp An đỏ bừng, bàn tay nhỏ đánh Tần Minh một cái.
Tần Minh cười mỉm, nhích gần lại chăm chú nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Diệp An, đột nhiên cười toe toét: “Vậy sao, thế…tại sao mặt cậu lại đỏ thế này.”
Tần Minh sờ sờ cằm, cười lưu manh nói. “Tớ..chính là muốn.. muốn cậu quản.”
Diệp An đẩy Tần Minh ra xa, nhưng sau khi ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh, gương mặt đỏ bừng của cô lại càng đỏ hơn.
Sao…sao lại cảm thấy tên Tần Minh này lại càng đẹp trai hơn rồi. Từng cái nhíu mày, từng nụ cười đó vậy mà khiến cho trong lòng Diệp An cảm thấy dao động.
Trời ạ, cái tên tra nam đáng chết này, khí chất đó thật là làm người ta muốn chết mà! Diệp An sững sờ, trong đầu đột nhiên xuất hiện những thứ kỳ quái. Nhìn thấy một màn này, Tần Minh khẽ cười, ghé sát bên tai Diệp An nói nhỏ: “Này, đừng nhìn nữa, giáo viên đến rồi.”
Hơi thở ấm áp của Tần Minh khiến Diệp An có chút mơ hồ. Nhưng là một học sinh ngoan, khi nghe được hai chữ ‘giáo viên’ Diệp An lập tức phản ứng lại. Cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn bục giảng bày ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Giáo viên?
Giáo viên cái quỷ gì!!
“Cậu…cậu lừa tớ, Tần Minh!!!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!