Thần Hi cất túi xách, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Thiến Thiến: Tiếu Tiếu,cậu đã gặp đại tiểu thư trước đây chưa?
Thiến Thiến: Âm thanh của nàng thật hảo, tớ thật sự rất yêu thích a.
Thiến Thiến: Người bạn của tớ nói với tớ, nàng cùng chúng ta giống nhau, nếu như nàng vẫn chưa có bạn gái tớ liền thượng.
Nhàn Đà: Áo vest của hầu gái dày đến mức không thể che giấu đi sự kinh hỉ của cậu. / Chỉ trỏ
Thiến Thiến: có thể được gặp nhưng không được yêu cầu, đều người trưởng thành,nếu cô ấy yêu cầu tớ sẽ tình nguyện, tại sao cậu lại nói như thể tớ muốn quyến rũ nàng. / vẻ đẹp không nói nên lời
Tiếu Tiếu: @Thiến Thiến tớ đã từng thấy qua, nàng rất lạnh lùng và nóng nảy, nàng chưa bao giờ nói chuyện. Có thể nàng vẫn chưa có bạn gái, bởi vì nàng quá bận rộn và không có thời gian.
Tiếu Tiếu: Ba ba của đại tiểu thư lại không có thể hiện cố gắng, cho nên lão thái thái đặt tất cả hy vọng lên người đại tiểu thư, lão thái thái đối với nàng rất nghiêm khắc, hai ngày trước lão thái thái đã nói về cô ấy trên điện thoại.
Thần Hi dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách.
Ánh mắt lão thái thái từ trong sách chuyển qua khuôn mặt của đại tiểu thư, vẻ mặt không nhìn ra thiện ý của cháu gái, nghiêm túc ngay ngắn đích thị như đang nghe trợ lý báo cáo.
Thật là không giống như bầu không khí gia đình.
Thần Hi phàn nàn.
Nhà không phải là nơi để thư giãn và nghỉ ngơi sao? Quá dè dặt và áp lực, đổi lại nếu bản thân ở lại ngôi nhà này chắc chắn sẽ bị suy nhược thần kinh.
Thần Hi quay đầu lại và thấy Lý tỷ đang chuẩn bị mang trà đến phòng khách.
Cô do dự một chút, sau đó giơ tay, "Tỷ, để em mang đến,"
"Em đi sao?" Lý tỷ có chút do dự nhìn Thần Hi.
Hai tay đối phương khoanh lại dán vào bụng dưới, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, khiến người ta không thể tìm ra chỗ nào không ổn.
"Vậy thì cẩn thận."
Thần Hi mạnh gật đầu, hít một hơi thật sâu, bưng đĩa, ngẩng đầu đi ra ngoài.
Lão thái thái có vẻ không bằng lòng với hành động nào đó của đại tiểu thư, khi lại gần nghe thấy cuộc nói chuyện giữa lão thái thái và cô cháu gái, lão thái thái cau mày giơ tay tháo chiếc kính đọc sách đặt lên cuốn sách đang đóng lại.
"Thái Thái, sa thải quản lý Chúc..."
"Ngươi lại tự mình quyết định. Vì sao lúc sa thải không hỏi ý kiến của tôi, bây giờ ở đây giải thích sẽ thay đổi được gì?"
Bà cụ nhận lấy tách trà từ đĩa của Thần Hi với khuôn mặt ủ rũ, và âm thanh của nắp cọ vào vành rất chói tai.
Đây là dấu hiệu cho thấy lão thái thái đang không hài lòng, vì Lê Chỉ đã không nói với lão thái thái khi cô ấy đưa ra quyết định.
Lê Chỉ im lặng, hai tay khoanh trên đùi, hàng mi dài dày cụp xuống che đi đôi mắt.
Bầu không khí trong phòng khách dường như đóng băng lại, có chút khiến người ta lo lắng không thể thở nổi.
Lê Chỉ siết chặt các ngón tay hít chậm chậm hít thở.
Dường như bất kể nàng làm như thế nào làm cái gì, lão thái thái đều không hài lòng.
Vì chuyện của Chu quản lý, mấy ngày nay lão thái thái không nói chuyện với nàng.
"Đại tiểu thư,mời uống trà."
Giọng nữ mềm mại ngọt ngào quấy rầy suy nghĩ của Lê Chỉ, đồng thời cũng phá vỡ sự im lặng và u uất trong phòng khách.
Lê Chỉ ngẩng đầu nhìn.
Rõ ràng là nàng ngồi còn Thần Hi ngồi đứng, nhưng khi nàng ánh mắt lạnh lùng đảo qua, tựa hồ là từ trên cao nhìn xuống.
Thần Hi dường như không bị ảnh hưởng bởi khí chất của nàng, cầm tách trà và đưa hướng đến phía nàng.
Khi chén trà được đưa ra, ngón tay của Thần Hi chạm vào Lê Chỉ, và đầu ngón trỏ của nàng giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng cọ xát vào mu bàn tay của Thần Hi.
Đại tiểu thư dừng tay bưng trà, nhìn Trần Hi thật sâu, cụp mắt nhấp một ngụm trà.
Thần Hi thở vội vàng bưng khay trà trở lại phòng bếp mới dám hé môi thở gấp, hối hận vì đã tán tỉnh một người phụ nữ quyền lực.
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, và những kịch bản mới được sắp xếp cho nàng trong nhóm được đặt tên rất hay.
"Cô hầu gái nóng bỏng của quý cô độc đoán".
Thần Hi, "..."
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Nhan Đà: Tôi không cần gửi cho bạn một bản sao khác của kịch bản, phải không?
Tiếu Tiếu: Thiến Thiến lá gan thật lớn a, lại dám thể hiện tham vọng của mình với đại tiểu thư đầy khí chất.
Tiếu Tiếu: Cố lên Thiến Thiến, Thiến Thiến dũng cảm không ngại khó khăn.
Thần Hi mí mắt giật giật, nàng muốn từ bỏ ý nghĩ trong lòng nhưng nhất thời lại không nói nên lời.
Khoảng bảy giờ tối, nhà họ Lê dùng bữa tối.
Trần Hi cùng những nha hoàn khác đứng ở cách đó không xa, trên bàn ăn lão thái thái vẫn như trước sắc mặt không hề thay đổi.
"Thái Thái nghe dì Trần của con nói rằng baba con lại ra ngoài chơi bời, ông ấy khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi. Ông ấy không biết cách bình tĩnh và chỉ muốn ăn chơi. Ông ấy trông không giống một người cha. Nếu ba ba của con ở đây, đừng nghe lời ông ấy. Đừng học hỏi từ ông ấy, ông ấy đang làm không đúng công việc của mình, và công ty của nhà họ Lê chỉ có thể trông cậy vào con".
Lê Chỉ lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng ngâm nga vài câu để cho biết rằng nàng đã nghe thấy.
Lão thái có lẽ hôm nay tâm tình không tốt, sau khi bị Lệ Chỉ ậm ừ hai tiếng, liền đập đũa xuống bàn, sắc mặt ủ rũ.
"Hắn không muốn về nhà, ta nghĩ ngươi cũng không muốn về, ngươi lộ ra vẻ mặt như vậy là muốn cho ai xem?"
"Về nhà ở với ta cả đêm. Ta còn phải xem mặt ngươi. Vào cửa bấm còi inh ỏi, ý ngươi là muốn ta ra ngoài chào đón ngươi sao.
" Không biểt ta còn sống được bao nhiêu năm, nếu người muốn quay về đây thì về còn không thích có thể lần sau cũng đừng quay về."
Nói xong, lão thái thái trực tiếp đứng dậy đi lên lầu, cơm cũng không muốn tiếp tục ăn nữa.
Sau khi lão thái thái rời đi, Lê Chỉ tay cầm đũa ngồi ở trên ghế, lông mi rũ xuống, chậm rãi nhai thức ăn trong miệng.
Lý tỷ tiến lên bưng một bát canh cho nàng, nhẹ nhàng giải thích: "Hôm qua lão thái nhận được cuộc gọi phàn nàn của dì trần của tiểu thư."
Vì vậy, lão thái thái không thể ba ba của nàng để trút giận cho nên liền đem bất mãn phát tiết lên người nàng?
Thần Hi nhìn đến tấm lưng thẳng tấp của người ngồi trên ghế, cảm thấy nàng căng thẳng cùng trầm mặc giống như dây cung bị kéo căng, không biết khi nào sẽ bị đứt đoạn.
"Đúng rồi, rượu đỏ tiểu thử để ở đây vẫn còn, tối nay tiểu thư có muốn uống không?" Lý tỷ chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía Lê Chỉ.
"Gần đây giọng nói của ta..." Lệ Chi muốn nói gì đó, lại nhíu mày không nói tiếp.
Nàng đặt bát đũa xuống, nhìn Lý tỷ: "Ngươi giúp ta mang rượu lên lầu, sao khi ta làm việc xong sẽ uống."
"Được."
Lê Chỉ sống ở căn phòng ở phía đồng trên tầng hai, cách xa lão thái thái sống ở tầng một.
Thần Hi đi theo những người khác thu dọn đồ ăn mang vào phía sau phòng bếp, nhẹ giọng nói với Lý tỷ tỷ: "Đại tiểu thư có thể bị đau họng, có muốn hay không làm cho nàng canh lê ăn?"
"Đại tiểu thư có nói với ngươi sao?" Lý tỷ nói: "đau họng sao lại uống rượu?"
Cô nhìn về hướng lầu hai, nhưng không dám đi lên khuyên nhủ.
"Thần Hi, em cùng đại tiểu thư tuổi tác tương đương, rất hợp với nàng, lát nữa em hãy mang canh lên hướng cho nàng?"
Canh lê được hầm rất nhanh, để nguội một chút mới mang lên trên lầu
Thần Hi một tay cầm bát canh lê, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa gỗ sơn đỏ trước mặt.
Có một giọng nói khàn khàn từ bên trong.
"Vào đi."
Cánh cửa không khóa, có htể nhẹ nhàng xoay tay nấm mà mở ra.
Đây là một phòng làm việc, cửa đối diện với một chiếc bàn làm việc đơn giản rất lớn, trên kệ phía sau có nhiều loại bình hoa cổ và đồ trang trí, giá sách cao bên trái chất đầy sách, bên phải có máy in chữ.
Lê Chỉ ngồi trên chiếc ghế lớn phía sau bàn làm việc, trong tay lắc lắc ly rượu đỏ.
Nàng không biết mình đã uống bao nhiêu, khuôn mặt đỏ bừng, cở thể có mùi rượu còn hơi nóng, nàng cởi hai cúc áo vốn là khuy ở cổ áo, lộ ra làn da trắng nõn nà cùng một nửa xương quai xanh thanh tú.
Nghe được tiếng mở cửa, nàng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng tỉnh táo, nhìn đến là Thần Hi nàng cũng không có kinh ngạc, lại càng không hiếu kỳ chính mình cầm trong tay cái gì.
Thấy Thần Hi tay trái đóng cửa, Lê Chỉ khẽ mím môi dưới, như thể đang châm chọc và khinh thường.
Ly rượu trong tay rung lên, đôi mắt vốn lạnh lùng của nàng trở nên mờ mịt cùng muốn ngủ, ngay cả giọng nói cũng nồng nặc mùi rượu.
"Có muốn cùng uống không?"
Nàng đã gửi một lời mời cho Thần Hi, điều này dường như là một sự cám dỗ, nàng nhìn thẳng vào mắt như thể nàng muốn thăm dò những suy nghĩ bên trong của Thần Hi.
Có thứ gì đó lơ lửng trong không khí, và hơi thở đang dần nóng lên.
Thần Hi đặt súp lê lên chỗ trống của bàn làm việc, đối mặt với Lê Chỉ dựa lưng vào cạnh bàn, cong chân và quay lại nhìn nàng, "Tiểu thư, ta đút cho ngươi uống.."
Mái tóc bồng bềnh của Thần Hi được thả xuống, khiến nàng trông rất trẻ trung, ngoại trừ một đôi mắt có móc câu, như thể nàng tự nhiên biết cách dụ dỗ lòng người.
Lê Chỉ cho đến bây giờ chưa từng thấy qua kiểu con gái này, hai từ trái ngược nhau giữa thuần khiết và quyến rũ được dung hợp một cách hoàn hảo ở nàng, không hề có bất kỳ cảm giác nghịch ngợm nào.
Có thể là gần đây công việc quá áp lực, cũng có thể là hoàn toàn say rượu, cũng có thể là do Thần Hi quá mức quyến rũ nàng.
Là một doanh nhân, nào có cơ hội đưa đến lại không cần.
Nàng đưa tay nắm lấy cổ tay của Thần Hi và kéo về phía mình một cách thô bạo, Thần Hi lập tức ngã vào vòng tay nàng.
Lê Chỉ từ từ thở ra vào tai của người đang nằm trong lòng mình, cổ tay đặt nhẹ trên tay vịn xoay xoay ly rượu vang đỏ trong tay nàng.
"Tự mình uống."
Thần Hi trở nên hứng thú, dùng cả hai tay đỡ lấy tay vịn của ghế, hai chân của cô đè lên ghế ở hai bên hông người của đại tiểu thư.
Nàng nhìn Lê Chỉ, nắm lấy cổ tay gầy gò thanh mãn của nàng, đưa ly rượu trên tay đặt lên môi.
Vừa nhìn Lê Chhỉ cô vừa chậm rãi ngẩng đầu lên hớp một ngụm.
Mí mắt nửa rũ xuống, đuôi mắt nhướng lên, trong mắt có một tia tinh tú.
Thần Hi hơi híp mắt lại, tựa hồ nhớ tới, liếm môi đỏ mọng ẩm ướt.
Giống như một con cáo nghiện rượu ngon.
Đôi mắt của Lê Chỉ ban đầu tối sầm lại, nhưng bây giờ nàng nhìn Thần Hi, đôi mắt của hiện tại của nàng thậm chí còn tối hơn, Lê Chỉ trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thần Hi.
Cửa thư phòng đóng nhưng không khóa, Lê Chỉ cũng không thèm để ý chút nào, nàng dùng ngón tay xé đứt chiếc nơ trên cổ áo của Thần Hi, kéo nhẹ nó rơi ra, nút áo lập tức bung ra.
Mười phút sau, Lê Chỉ mang Thần Hi về phòng của mình, và không bật đèn, nàng đẩy Thần Hi lên giường.
...
...
Giống như một con mèo no nê, Thần Hi đứng dậy và nhặt chiếc váy vừa bị ném trên mặt đất lên.
Thấy nàng xuống giường, Lê Chỉ đưa tay bật chiếc đèn nhỏ ở đầu giường.
Trong ánh đèn ngủ mờ ảo không chói mắt, Thần Hi nhặt quần áo dưới gầm giường lên mặc vào người, sau khi chỉnhlại tóc xong thì buộc lại nơ.
Trước khi ra ngoài, nàng xoay người hôn Lê Chỉ đang ngồi trên giường, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Lê Chỉ trông hơi bối rối và choáng váng.
Ai đang ngủ với ai?