Bức ảnh do Thần Hi gửi đã chọc ghẹo Lê Chỉ đến nỗi nàng không thể ăn hết bữa ăn của mình.
Khi đến giờ chuẩn bị đến đón Thần Hi vào buổi tối, Lê Chỉ đã không trả lời rằng bản thân thích cái nào hơn.
Thần Hi đã không gửi tin nhắn để hỏi lại.
Thần Hi đã ngừng trêu chọc Lê Chỉ, như thể Thần Hi đã quên nó đi và hoàn toàn không quan tâm đến câu trả lời.
Ngược lại, Lê Chỉ không thể không ngừng nhìn đến điện thoại của mình cả buổi chiều khi vẫn đang ở phim trường
Cứ ba đến năm phút, nàng lại cầm lên xem, như là đang chờ tin tức của ai đó.
Lê Chỉ nghiêm mặt và khẽ cau mày, trông rất nghiêm túc như thể đang giải quyết công việc quan trọng.
Nam nữ chính trên phim trường vốn định qua chào hỏi, nhưng nhìn thấy khí chất khó gần của Lê Chỉ do dự hồi lâu, nên chỉ dám từ xa mỉm cười gật đầu, không tiến lên.
Hoặc đạo diễn hỏi cô: "Chiều nay Lê Tổng có việc gì phải làm không?"
Lê Chỉ cũng đã xem xong ngoại cảnh nên chỉ muốn xem nội cảnh thôi.
Nếu nàng thật sự đang vội, đoàn làm phim có thể để cho Lê Chỉ xem nội cảnh trước.
Lê Chỉ hoàn toàn không biết bản thân đã nhìn điện thoại di động có chút quá thường xuyên, khi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu: "Ta không có việc gì."
Thậm chí nàng còn hỏi ngược lại: "Có chuyện gì vậy?
Đạo diễn cười nói: "Ngài lúc nào cũng nhìn điện thoại, giống như có việc quan trọng phải làm, nếu bận có thể quay nội cảnh trước."
Lê Chỉ quay đầu nhìn trợ lý, nhẹ giọng hỏi: "Ta luôn nhìn điện thoại sao?"
Trợ lý gật đầu, " Đúng vậy."
Trợ Lý nâng đồng hồ lên liếc nhìn: "Một phút qua ít nhất Lê Tổng đã xem mười lần."
"..."
Đó là, trung bình sáu giây nhìn đến một lần.
Về cơ bản chỉ cần đặt nó xuống và nhặt nó lên một lần nữa.
Thảo nào giám đốc đạo diễn lại hỏi nàng có việc gì quan trọng cần giải quyết gấp không.
Từ góc độ của đoàn làm phim, Lê Tổng trông có vẻ nghiêm túc, giống như nàng có thể đang đàm phán một hợp đồng trị giá tám con số.
Làm sao Lê Chỉ có thể tưởng tượng được rằng chính hai chiếc quần lót quyến rũ của Thần Hi đã khiến bản thân không muốn đặt điện thoại xuống.
Lê Chỉ lông mi rung động hai lần, biểu tình phi thường mất tự nhiên.
Nàng hít một hơi thật sâu, tắt màn hình điện thoại và bấm xuống bên dưới hồ sơ, giọng điệu trở lại thờ ơ.
"Xin lỗi, ta không có việc gì quan trọng ở đây, chúng ta tiếp tục quay."
Mãi cho đến khi đoàn phim đã quay xong, Lê Chỉ mới cảm thấy cảm giác xấu hổ trước đó đã dần tan biến.
Nàng rút điện thoại ra.
Trước khi nhấp vào phần mềm, "Bạn có hơn 99 tin nhắn chưa đọc" hiện lên trên điện thoại.
Lê Chỉ trong mắt hiện lên ý cười, trong lòng tựa hồ đang chờ mong cái gì, giống như bị cột vào khinh khí cầu nhẹ nhàng bay lên trời.
Nàng không biết Thần Hi đang muốn nói gì khi gửi nhiều tin nhắn như vậy.
Lê Chỉ hơi hếch cằm mở khóa điện thoại, nàng chỉ có thể nghĩ đến công việc của mình nhiều như vậy, làm sao có thời gian chọn nói chuyện cùng với Thần Hi.
Kết quả là, nàng bấm vào điện thoại để xem——
Ngoại trừ các vấn đề công việc, không có tin tức cá nhân.
"99+" là tất cả về công việc, và các liên hệ và cuộc trò chuyện nhóm xuất hiện đã hoàn toàn trôi tin nhắn của Thần Hi chìm xuống đáy.
Ôm lấy trái tim, vốn đã bay lên không trung khinh khí cầu dường như đột nhiên bị kim châm, trong tích tắc rơi trở lại mặt đất.
Tâm trạng vội vã tan thành từng mảnh, để lại một sự thất vọng và hờn dỗi không thể giải thích được.
Lê Chỉ nhếch đôi môi cong lên và từ từ mím môi, lướt qua tất cả các tin tức một cách vô cảm, trượt xuống phía dưới để tìm hộp tin của Thần Hi
Nàng nhìn chằm chằm vào hộp tin của Thần Hi.
Phía trên là ảnh tự sướng của Thần Hi đang ôm búp bê và nháy mắt, với vẻ mặt thoải mái thích thú.
Thần Hi khá hạnh phúc.
Thần Hi đã nói ra buổi chiều nên mặc chọn loại nào, khiến cho Lê Chỉ cả buổi chiều lúng túng và xấu hổ.
Tuy nhiên, thủ phạm đã không gửi cho nàng bất kỳ tin nhắn nào cho đến bây giờ.
Câu cuối cùng trên giao diện trò chuyện giữa hai người là câu nói của Thần Hi:
[Đại tiểu thư chị thích loại nào, buổi tối em sẽ mặc cho chị xem. ]
Nếu Lê Chỉ không đưa ra lựa chọn của mình, không lẽ Thần Hi buổi tối sẽ không mặt gì sao?
Cũng không nên cả buổi chiều không gửi thêm cho nàng tin nhắn nào..
Lồng ngực của Lê Chỉ dường như được bao phủ bởi lớp da bong bóng vỡ, ngột ngạt đến mức nàng không thể thở được.
Nàng nghĩ rằng ít nhất một trong số "99+" sẽ có một tin là cho Thần Hi gửi.
Giống như bị đống công việc nặng nề ngột ngạt ép vào một chỗ, lúc này, một câu nói tầm thường hay thậm chí là bình thường cũng giống như một lỗ thông hơi, giúp nàng có thể thoáng chốc hít thở không khí trong lành và nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Nhưng đáng tiếc là không có.
Lê Chỉ không nói gì, chỉ cụp mi, trở lại giao diện chính, đặt điện thoại lên ghế phụ.
Nàng đã yêu cầu tài xế và trợ lý hôm nay tan làm sớm, sau đó nàng lái xe đến trường đại học C đón Thần Hi.
Khi cách cổng trường vẫn còn đèn đường đỏ, Lê Chỉ tìm một chỗ đậu xe tạm thời và gửi tin nhắn cho Thần Hi.
[Chị đã đến, em ra đi. ]
Bên kia trả lời gần như trong vài giây:
[Đã đến, đã đến~]
Giọng điệu vui vẻ.
Lê Chỉ yên lặng đặt điện thoại xuống, đặt tay lên vô lăng, lại lái xe thẳng đến cổng trường.
Trong cơn tức giận, nàng đậu xe ở nơi dễ thấy nhất ngoài cổng trường.
Nhưng bây giờ là ngày nghỉ lễ Quốc khánh, và không có học sinh nào trong trường cả.
Trời bên ngoài đã hơi tối, đèn đường hai bên đường chính của trường đã bật sáng.
Ánh sáng phản chiếu trên những chiếc lá vàng của cây si tạo thành một quầng sáng, giống như treo hai chiếc đèn lồng vàng cho con đường rộng rãi này.
Thỉnh thoảng, một vài cặp đôi ở lại trong trường ra vào trường tay trong tay, giẫm lên lá cây si trên mặt đất, xì xào trò chuyện.
Ngay lập tức, bầu không khí trong lành, lãng mạn, thuần khiết và đẹp đẽ đều hiện ra trước mắt.
Cho đến khi bóng dáng của Thần Hi xuất hiện trong tầm nhìn.
Hôm nay Thần Hi mặc một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, thân trên mặc áo phông trắng, chân đi một đôi giày vải.
Mặc một bộ quần áo sạch sẽ và mới mẻ, nàng đi dọc theo con đường chính từ xa, giống như một con bướm trắng đang quay cuồng, bước chân nhẹ nhàng bay qua.
Nàng bước đi vội vã, vừa đi vừa nhìn xuống điện thoại.
Điện thoại di động trên ghế phụ rung lên, Lê Chỉ cầm lên xem.
[Em đã thấy xe của chị. ]
Lê Chỉ ngước mắt nhìn về phía trước, thấy Thần Hi đang vẫy tay với sau đó đeo túi xách vải trên vai chạy đến chỗ xe đang đỗ.
Gió chiều tung bay mái tóc dài của Thần Hi, kéo lại chiếc áo phông trắng rộng thùng thình trên người nàng, bộ quần áo bị gió thổi vào eo và bụng, tôn lên những đường cong tinh xảo và vòng eo thon thả của nàng.
Màn hình điện thoại của Lê Chỉ đã tắt, và đôi mắt của nàng đã rơi vào đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra dưới chiếc váy ngắn của Thần Hi..
Trong lòng không khỏi suy nghĩ đánh giá
Đối với chuyện thân mật như vậy, trong ngươi này có vẻ rất hào hứng a.
Không có một tin nhắn trò chuyện bình thường nào, nhưng nếu là một lịch hẹn gặp mặt, hẳn là nàng lập tức hứng thú.
Loại tiểu hồ ly này hẳn là làm hài lòng kim chủ nhất, Thần Hi không tán gẫu cũng không gây sự, đêm đêm luôn túc trực và có rất nhiều thủ đoạn.
Chỉ có lòng ngực Lê Chỉ trở nên ngột ngạt.
Thần Hi càng hạnh phúc, ngược lại nàng càng lãnh đạm..
Nàng thực sự tò mò Thần Hi đã mặc chiếc quần ló* nào.
So với ren đen, Lê Chỉ lại thích màu đỏ hơn.
Nhưng Lê Chỉ không thể nói thẳng ra, huống chi bây giờ nàng đang hoảng loạn, càng không muốn chủ động hỏi Thần Hi.
"Đại tiểu thư, hôm nay sao chị lại lái xe tới cửa?"
Thần Hi mở cửa và lên xe, với những ngôi sao vỡ vụn lấp lánh trong mắt nàng
"Ồ ~ đó là bởi vì không có ai xung quanh trong những ngày nghỉ học, phải không?"
Không đúng
Lê Chỉ im lặng không trả lời.
Vừa rồi nàng chỉ muốn chọc giận Thần Hi, cố ý phóng xe qua để người ta nhìn thấy mình mà tung tin đồn nhảm.
Nhưng lại quên rằng hôm nay là ngày lễ Quốc Khánh mọi người đều đã nghỉ.
Thần Hi vui vẻ cúi người hôn lên khóe môi Lê Chỉ
Đại tiểu thư thật ngọt ngào!
Có trời mới biết Thần Hi phải vật lộn thế nào để có thể đi đi lại lại vào ngày hôm sau sau một buổi "tập thể dục" cường độ cao mỗi đêm.
Lê Chỉ cau mày, trước khi nàng có thể biểu lộ bất kỳ cảm xúc thì Thần Hi đã rút khỏi môi nàng.
Chỉ có khóe miệng vẫn có chút mềm mại cùng hương thơm còn đọng lại nơi chóp mũi.
Sữa tắm của Thần Hi có mùi hương hoa thoang thoảng, như thể Thần Hi vừa mới tắm xong, trong mùi hương vẫn còn hơi nước, rất tươi mát dễ chịu.
"Hôm nay chúng ta sẽ đến khách sạn lần trước sau?" Thần Hi lấy điện thoại di động ra, "Hình như không còn phòng."
Không giống, nhất định là không có chỗ.
Vào mùa cao điểm du lịch 1/10, hầu hết các khách sạn trong khu đô thị đều kín phòng.
Thần Hi vừa rồi vẫn còn thở dài, có lẽ buổi tối phải ở trong xe.
"Không đi khách sạn."
Lê Chỉ thậm chí còn không bật định vị, mà chỉ lái thẳng về một hướng.
Thần Hi tò mò nhìn đường.
Tốt lắm, đi cao tốc cũng không phải hướng ngoại thành đi, như vậy cũng sẽ không đến nổi
Lê Chỉ tựa hồ nhìn ra Thần Hi đang suy nghĩ gì, mí mắt nặng nề chóp chóp
Giọng điệu lạnh lùng, "Đi nhà của chị."
Lê Chỉ có nhà riêng trong thành phố với một vị trí tuyệt vời.
Đặc biệt ở những tầng cao hơn mà vẫn có thể ngắm cảnh về đêm không thua gì khách sạn mình đã đến trước đây.
Lần này đến lượt Thần Hi chóp chóp mí mắt.
Nàng chạm ngón tay vào chiếc túi đeo vai trên đầu gối, và nhìn ra ngoài cửa sổ giả vờ nhìn phong cảnh một cách không tự nhiên.
Đưa về nhà.
Mối quan hệ giữa hai người họ dường như đã thay đổi sau khi đưa nàng trở về nhà.
Thần Hi đã tìm kiếm ít nhất các khách sạn bốn sao gần đó, và tất cả chúng đều kín chỗ.
Điều này đã giết chết hoàn toàn trái tim ở trong khách sạn.
Thần Hi cất điện thoại đi, vô cớ cảm thấy bất an, như thể không khí trong xe im lặng đóng băng.
Thần Hi tìm kiếm lý do.
Hóa ra là trong xe không có bật nhạc
Thần Hi đã kết nối bluetooth, phát một bản nhạc pop nhanh và không khí lại lưu thông.
Đại tiểu thư không ngại đưa mình về nhà, vậy mình để ý cái gì chứ.
Chẳng phải chỉ là chỗ ngủ thôi sao, ngủ chỗ nào chẳng giống nhau.
Xe chạy thẳng đến một khu dân cư cao cấp, Lê Chỉ nhận diện khuôn mặt xong liền lái xe vào bãi đậu xe dưới lòng đất.
Từ Đại học C đến nơi nhà của Lê Chỉ, lái xe mất khoảng 40 phút.
Trong khoảng thời gian này, Thần Hi chỉ nghe nhạc hoặc trò chuyện với những người khác nhưng hoàn toàn không nói đến chuyện hình ảnh lúc sáng.
Chiếc xe đỗ trong bãi đậu xe, cửa xe khóa chặt.
Lê Chỉ hai tay thon dài trắng nõn đặt trên vô lăng, không mở cửa xe cũng không muốn xuống xe.
Thần Hi chớp chớp mắt, cảm giác như đã hiểu ra cái gì, trong lòng cố nén cười một tiếng.
Đại tiểu thư hiển nhiên là tò mò, lại ngượng ngùng không nói gì, nếu như không phải nàng khóa cửa xe, không muốn xuống xe, Thần Hi thật sự cảm thấy nàng không có hứng thú.
Thần Hi tháo dây an toàn, xoay người sau đó nửa quỳ trên ghế phụ để hôn lên môi Lê Chỉ
Đồng thời, Thần Hi nắm lấy cổ tay của đại tiểu thư và đặt tay nàng lên đùi mình.
Lòng bàn tay vừa chạm vào, Lê Chỉ lông mày khẽ nhíu lại.
Hôm nay Lê Chỉ mặc áo dài tay, điều hòa trong xe cũng không bật quá cao nên hoàn toàn quên mất Thần Hi đang mặc váy ngắn.
Gió lạnh thổi tứ tung, bây giờ da thịt trên đùi lạnh buốt.
Lê Chỉ không nghĩ cũng không sao, Thần Hi chính mình cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nàng ngay cả chân lạnh cũng không có phản ứng, liền kêu nàng tăng nhiệt độ máy điều hòa.
Đôi môi của Thần Hi rời khỏi Lê Chỉ và Thần Hi giữ cổ tay của Lê Chỉ như để ra hiệu cho nàng đi lên.
Lê Chỉ đặt tay lên mép váy ngắn sau đó ngước mắt nhìn Thần Hi
Bản thân nàng đã cố tình không nhìn Thần Hi suốt dọc đường, nhưng bây giờ khi Thần Hi đến gần hơn, Lê Chỉ mới nhận ra rằng tối nay nàng đã trang điểm rất tinh xảo.
Son môi màu cà chua mà nàng đã tặng được tô lên miệng Thần Hi, và một đường kẻ mắt mảnh cùng màu được kẻ ở đuôi đôi mắt vốn đã rất hút hồn của Thần Hi.
Không thô tục, không lộng lẫy, nét đẹp không quá phô trương cảm giác vừa đủ.
Thần Hi áp sát vào Lê Chỉ nhẹ nhàng nói, đôi môi hai người chạm vào nhau, lông mi rũ xuống.
Nụ cười thoáng qua trong mắt nàng như một ly rượu vang đỏ quyến rũ, khiến người ta mê mẩn:
"Em đang mặt chiếc quần ló* có thể đại tiểu thư sẽ thích."
Thần Hi hỏi, "Chị có muốn tự mình kiểm tra không?"