Diệp Phồn Tinh không mảy may biết gì về những chuyện xảy ra ở Lộ gia, lúc này cô vừa mới ăn sáng xong, đang chuẩn bị đến trường.
Không ngờ tới rằng, vừa mới lên xe ngồi xuống, cô cũng thấy ba mình mở cửa xe, tiến vào ngồi cùng.
Diệp Phồn Tinh: “?”
” Bố đưa con đi” Mấy ngày trước Diệp Tấn Thành đi công tác, nửa đêm hôm qua mới về tới nhà, lúc này sắc mặt còn có hơi mệt mỏi. Nhưng thân làm một người cuồng công việc quanh năm đều tăng ca và đi công tác, chút mỏi mệt này đối với ông chẳng hề hấn gì. Rất nhanh sau đó, ông điều chỉnh lại trạng thái của mình, nói với Diệp Phồn Tinh, “Tiện thể nói chuyện một chút về cậu bạn cùng bàn Lộ Thâm của con.”
Diệp Phồn Tinh: “…”
Diệp Phồn Tinh biết rằng đây là chuyện cô không thể tránh khỏi, nhưng không nghĩ tới bố cô lại khẩn trương tới vậy. Cô có hơi mất tự nhiên mà nhìn ông một cái, nói nhỏ: “Chuyện này lúc nào nói chẳng được, sao phải bắt buộc nói bây giờ… Bố đó, còn không mau đi về ngủ bù đi, bọng mắt thêm quầng hết rồi kia kìa, xấu lắm”
Lời nói của cô có chút khó nghe, nhưng Diệp Tấn Thành có thê nghe ra sự quan tâm ẩn ở bên trong. Ông sợ run chớp mắt một cái, mặt mày trở nên nhu hòa, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên. Nhưng mà vừa nghĩ tới Lộ Thâm, nụ cười kia rất nhanh liền cứng lại.
“Bố có tuổi rồi, xấu hay không xấu có quan trọng.”
Đọc Full Tại truyenazzmoi.com
Diệp Tấn Thành nghiêng đầu nhìn cô con gái bé bỏng thấm thoắt đã trở thành một cô thiếu nữ, cảm xúc trong lòng cũng trở nên hỗn độn. Ông ngừng một chút, cố gắng thả chậm giọng nói, “Ngược lại là con ấy, tuổi còn nhỏ, nên xem xét nhiều hơn, cho mình nhiều lựa chọn hơn, đừng có thấy một tên mặt mũi sáng sủa rồi liền không để ý đến ai nữa.”
Nếu là trước kia, hẳn là sắc mặt ông sẽ nghiêm nghị, đanh mặt thẳng thừng nói: “Con và Lộ Thâm không cùng một thế giới đâu, sau này đừng tiến thêm bước nào nữa”, sao hôm nay lại hàm súc văn vẻ thế…?
Diệp Phồn Tinh có chút bất ngờ, nhưng cũng không quá ngạc nhiên – Sau chuyện của Ôn Trác Vũ, bố cô không còn như trước nữa.
Đương nhiên, không chỉ có ông thay đổi, tâm tư của cô cũng không còn sắc bén như trước nữa rồi. Thêm nữa, có Đồng Mỹ Lệ làm trung gian điều tiết mọi chuyện, cùng với thời gian trôi qua, giữa bọn họ cuối cùng cũng đã bỏ qua cảm giác thù hận xa cách, tăng thêm được chút cảm giác nên có giữa cha và con gái.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Diệp Phồn Tinh rất thích sự biến chuyển này. Lại nhớ tới trong đó hết thảy đều là công lao của Lộ Thâm, nội tâm phức tạp của cô xen lẫn vị ngòn ngọt, đôi mắt cũng không bất giác cong lên.
“Bố nói rất đúng, tuổi con còn nhỏ, về sau có thể sẽ gặp được được nhiều nam sinh ưu tú hơn, nhưng biết làm bây giờ? Cho dù người khác có ưu tú cỡ nào, con cũng chỉ thích cậu ấy thôi.”
Diệp Tấn Thành hoàn toàn không ngờ rằng con gái mình sẽ trực tiếp thừa nhận nỗi lòng của bản thân như vậy: “…!!!”
Mặt của ông trong nháy mắt liền tối sầm xuống, miệng nhịn không được mà kéo căng, “Con chỉ là một đứa nhỏ, biết gì mà nói yêu đương! Huống hồ điều kiện tên nhóc kia căn bản là không xứng với con.”
Con gái ông xứng đáng gặp được người đàn ông xuất sắc nhất. Tên nhóc nhà họ Lộ kia có phẩm chất không tệ, nhưng điều kiện gia đình lại quá kém, trong lòng có quá nhiều thứ phải để tâm, trong thời gian ngắn không thể cho nửa kia của mình một cuộc sống an nhàn sung sướng, bảo ông làm sao cam lòng để cho con gái theo cậu ta chịu khổ đây?
Hai đứa này tuổi còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, còn chưa có đủ sự trưởng thành trong lối nghĩ, ai mà biết được Lộ Thâm có thật lòng với con gái ông hay không, hay chỉ là cảm động nhất thời? Nhỡ đâu lại phụ lòng con gái ông thì sao?
Nghĩ tới con gái mình thừa hưởng cái tính cách kiêu ngạo từ mẹ nó, Diệp Tấn Thành vừa đau đầu lại vừa lo lắng, nhưng lại cứ không dám lạnh lùng bắt ép cô như trước đây, làm cho cô phải chia tay với Lộ Thâm, để tránh cô lại tức giận, để rồi tình cha con vất vả lắm mới vá lại được một đoạn giờ lại đi tong…
“Là con tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy có xứng với con hay không, chỉ có con nói mới tính” Ngay lúc Diệp Tấn Thành đang cảm thấy quẫn bách nan giải, Diệp Phồn Tinh dẩu miệng nói chuyện, “Hơn nữa, Lộ Thâm ngoại trừ điều kiện gia đình hơi kém một chút, ở những phương diện khác nào có thua kém con? Tướng mạo, tính cách, thành tích học tập, nhân phẩm… Đây chẳng qua là nhờ con nhanh tay lẹ mắt cùng với ra tay nhanh gọn, không thì một nam sinh ưu tú như thế, chắc là chẳng đến lượt con đâu.”
Diệp Tấn Thành: “…”
Đọc Full Tại truyenazzmoi.com
Diệp Tấn Thành bị lời nói này k!ch thích, gân xanh nơi thái dương cứ thế mà nảy thình thịch.
Ông vốn dĩ chỉ cho là con gái mình dù có thích Lộ Thâm, cũng chỉ mới dừng lại ở giai đoạn có cảm tình với cậu ta —— dù sao cô cũng vừa mới chuyển đến Nhị Trung không lâu. Ai biết được là cô đã trao trọn cả trái tim cho cậu nhóc này rồi. Vả lại nghe ý tứ tỏng lời nói, có thể hai đứa nhóc này đã thành người yêu rồi!
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Diệp Tấn Thành. Ông dùng lực vuốt vuốt thái dương, mới miễn cưỡng dồn nén được xuống cái cảm giác “thật vất vả chăm lớn củ cải trắng liền bị heo nẫng tay trên”, đau lòng và phẫn nộ nói: “Các con ở bên nhau bao lâu rồi? Cậu ta đã làm gì con chưa?!”
Diệp Phồn Tinh đã sớm nghĩ cách để đối phó với ông bố nhà mình rồi. lúc này không chút do dự, trong chớp mắt liền bày ra bộ dáng bất đắc dĩ: “Bọn con chưa đến mức là ở bên nhau đâu, chỉ là con tỏ tình với cậu ấy rồi. Ngay từ đầu cậu ấy đã thấy giữa hai người không thích hợp nên đã từ chối con. Nhưng con không từ bỏ, một mực quấn lấy cậu ấy, về sau cậu ấy vì con quấn lấy không buông, nên đã nói phải chờ đến lúc thi xong đại học mỡi cho con một câu trả lời thỏa đáng. Đây cũng chính là tại sao mà dạo này con lại cố gắng học tập đến như vậy —— Con nghĩ, nếu cùng cậu ấy thi đỗ vào một trường đại học, thế thì, dù cho thi xong đại học mà cậu ấy có cự tuyệt con, con vẫn có thể tiếp tục dính lấy cậu ấy… Hừ hừ, dù sao thì, con cũng sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”
Tuyệt đối không nghĩ rằng bản thân sẽ nghe được những lời này, Diệp Tấn Thành ngẩn người, toàn bộ đầu óc trống rỗng.
Không đúng, cả buổi trời mới biết hóa ra con gái nhà mình nẫng cải trắng nhà người ta?
…Xì xì xì, con gái ông mới không phải là heo!
“Con đã lớn như vậy rồi, từ trước tới nay chưa từng thích một người nào như vậy. Bố, bố có thể đừng ngăn cản con được không, bằng không thì con sẽ không để ý tới bố nữa.”
Diệp Phồn Tinh nhìn lướt qua đôi mắt của bố mình, rồi nói tiếp, “Hơn nữa, người trẻ tuổi bọn con ấy mà, thích nổi loạn lắm đấy. Con chỉ muốn tranh thủ thời gian này theo đuổi Lộ Thâm, yêu đương với cậu ấy, không có thời hạn chia tay. Bố không muốn chịu cũng phải chịu, không nên cản con, nếu không tâm lí nổi loạn của con nổi lên sẽ không phải cậu ấy thì không lấy, đến lúc lên đại học, con sẽ một tay nắm chồng một tay bồng con nha…”
“Đủ rồi đó!” Sắc mặt Diệp Tấn Thành đen kịt, trừng mắt nhìn cô con gái đang nói hươu nói vượn mấy câu không thể tưởng tượng nổi của mình, thật lâu mới thốt lên nổi một câu, “Bố có thể không ngăn cản con, nhưng đồng ý với bốkhông được làm điều gì xằng bậy!”
Cái gì mà chồng con, không phải người ấy thì không lấy chồng, Diệp Tấn Thành nhớ tới là lại thấy muốn bùng nổ.
Diệp Phồn Tinh đã đạt được mục đích của mình, cho nên tâm trạng rất tốt, cô nháy mắt, làm bộ thở dài nói: “Yên tâm đi, dù con có muốn làm xằng làm bậy thì người ta cũng phải phối hợp nha. Bố không biết đâu, cậu ấy tránh con như tránh tà ý, trước còn có lúc cậu ấy không thèm về nhà luôn cơ…”
Cô thật thật hư hư mà oán trách rồi đứng dậy. Bởi vì muốn duy trì dáng vẻ tùy hứng ngang ngược mà giọng cô lộ ra thêm vài phần thân mật.
Mà lọt vào tai Diệp Tấn Thành, ông lại cảm thấy tâm trạng mình phức tạp thêm rồi.
Dù sao thì ông cũng là một người đã lăn lộn trên thương trường đã nhiều năm, cho dù là ngay từ đầu có bị Diệp Phồn Tinh bất ngờ hù dọa một chút, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, ông sao không thể nhìn ra được là cô đang cố ý nói vậy, để cho mình buông lỏng cảnh giác với Lộ Thâm.
Chính vì thể, tâm trạng của Diệp Tấn Thành vốn đã nặng nề giờ càng thêm trầm trọng, nhưng ông cũng không nói gì về chuyện khuyên răn cô buông bỏ, không thích Lộ Thâm nữa —— thái độ của con gái đã khiến ông hiểu được, cô thích Lộ Thâm đến nhường nào. Nếu ông cứ tiếp tục phản đối thì không chỉ làm tổn thương thêm tình cảm cha và con gái mà vấn đề cũng sẽ không thể giải quyết được.
Còn nữa, lời cô nói chưa chắc đều là lời nói dối. Chí ít lt từng từ chối cô, cũng vì thế mà trốn tránh cô một thời gian thật dài. Những chuyện này dĩ nhiên là thật, nếu không phải thì cô sẽ không nói cặn kẽ đến vậy, trong giọng nói cũng sẽ không mang sự ấm ức chân thật như thế được.
Cứ như vậy mà suy luận, trong lòng Diệp Tấn Thành có chút mâu thuẫn. Ông vừa cảm thấy Lộ Thâm coi như cũng biết thân biết phận, nhưng cũng cảm thấy khó chịu.
Con gái rượu của ông xinh đẹp nhường này, ưu tú nhường này, lại còn chủ động theo đuổi cậu ta, vậy mà cậu ta lại còn không cảm kích sao? Cái tên nhóc họ Lộ này quả thật là có mắt như mù!
…Thôi được rồi, chuyện này cứ từ từ suy tính vậy, tóm lại là thời gian còn dư dả mà.
Sự nghiệp của ông có gặp khó khăn lớn hơn nữa cũng không làm lòng ông loạn cào cào lên như lần này. Diệp tổng trầm mặt xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng cũng cam chịu số phận, tuy nhiên vẫn còn lải nhải, chuyển lực chú ý của mình từ Lộ Thâm sang con gái của mình: “Tốt thôi, con muốn làm gì thì làm đi, chỉ là…”
Nhớ tới người vợ qua đời vì trầm cảm của mình, Diệp Tấn Thành muốn nói một lát rồi lại thôi, khẽ thở dài một hơi, “Đồng ý với bố, thích tên nhóc kia cũng được, nhưng không làm chuyện gì điên rồ, nhé? Trên đời này không có ai quan trọng hơn chính con đâu.”
Gương mặt người đàn ông không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm dường như lại lóe lên vài tia bất đắc dĩ, vừa cưng chiều lại vừa lo lắng.
Diệp Phồn Tinh vốn đang âm thầm đắc ý vì đã lừa được ông liền khẽ giật mình, bỗng nhiên lại hiểu được điều gì đó. Lòng cô run lên, bỗng chốc trào lên một luồng nhiệt ấm áp mà chua chát.
“…Đi thôi.”
Đọc Full Tại truyenazzmoi.com
Cô không thoải mái nhìn ra cửa sổ, tuy nhiên cơ thể cứng ngắc của cô lại vô thức thả lỏng, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.
***
Cùng bố nói chuyện xong, Diệp Phồn Tinh liền đến Lộ gia đón Lộ Ninh đi học.
Diệp Tấn Thành cũng không cản, đi được nửa đường thì xuống xe, bắt xe trở về nhà —— Buổi chiều ông còn mấy cuộc họp cần chủ trì, phải tận dụng thời gian mà nghỉ ngơi một chút.
“Chị Tinh Tinh đến rồi ạ, chúc chị buổi sáng tốt lành!”
“Buổi sáng tốt lành nha Ninh Ninh, đây là bữa sáng của em nè, đây là của bố em đó, nhanh cầm vào cho bố em đi.”
“Được ạ, em cảm ơn chị” Lộ Ninh giống như mấy hôm trước, theo thói quen nhận đồ ăn sáng từ tay Diệp Phồn Tinh rồi chạy vào phòng, đặt đồ ăn vào cái bình giữ nhiệt cạnh giường ba mình, rồi ôm phần của mình chạy ra ngoài, ngồi lên xe Diệp gia để đi học.
Cô bé không muốn chị Tinh Tinh và chú Vương phải đợi lâu nên chạy thật nhanh, cũng vì thế mà không thấy được bóng dáng anh trai mình đang đứng đằng sau rèm cửa sổ.
“Chị Tinh Tinh, chúng ta đi thôi!”
“Được, bố em ngủ dậy chưa?”
“Chưa ạ, buổi sáng bố em thường dậy muộn, tuy vậy nhưng em và anh trai luôn dặn bố là đồ ăn sáng để trong bình giữ nhiệt cạnh giường…”
Giọng nói của một lớn một bé xa dần, Lộ Thâm đáng lẽ thời điểm này đang ở bệnh viện, thế nhưng hiện tại lại đi ra từ sau rèm cửa, trầm mặc một lát.
“Đó là chuyện con muốn nói. Bố, con cần bố.”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên đang ngủ trên giường cũng do dự một lúc, rồi từ từ mở mắt.
Ông nhìn đứa con trai cao lớn mà có chút gầy gò của mình không nói gì, một lúc lâu sau mới đưa ánh mắt mang vẻ tựa như khẩn trương cùng mờ mịt nhìn anh: “Bố là một người tàn phế, e là sẽ là chướng ngại cho con…”
“ Bố sẽ không,” Lộ Thâm nhìn ông lắc lắc đầu, “Bởi lẽ, anh hùng sở dĩ là anh hùng không phải chỉ vì anh ta sở hữu sức mạnh của anh hùng, mà còn là vì anh ta có tấm lòng của một người anh hùng. Đây là lời mà từ lúc con còn bé, bố đã nói với con.”
Trong lòng Lộ Thiệu Sơn chấn động, ngước mắt lên.
“ Bố, con tin tưởng ở bố, bố giúp con một chút nhé. Một mình con…” Lộ Thâm khó khăn giật giật khóe môi, “Con thật sự sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.”
Ngữ khí của chàng trai nhẹ nhàng mà lại nặng tựa ngàn đỉnh núi chồng chất, lộ ra sự phiền muộn và mỏi mệt không thể nói thành lời. Lộ Thiệu Sơn sững sờ nhìn mắt anh mơ hồ đỏ lên, trái tim đã tĩnh lặng nhiều năm, bỗng như bị thứ gì đó hung hăng đâm một nhát, dấy lên nỗi đau sâu sắc.
Lại nhớ tới ngày đó ở trong phòng, nghe được giọng điệu tỉnh táo và khắc chế của anh nói với bà nội rằng, anh chỉ coi cô bé Phồn Tinh là bạn mà thôi, đối với cô không cò ý gì khác, hai tay đang giấu dưới chăn của Đường Thiệu Sơn nắm chặt lại.
Cô bé Phồn Tinh kia tốt như vậy, làm sao con trai ông có thê không thích được chứ? Chỉ là do ông làm liên lụy, làm anh không dám tỏ ý thích mà thôi…
Suy nghĩ trong đầu Lộ Thiệu Sơn hỗn độn, trái tim trì độn nhiều năm hiện tại cũng đã tìm lại được chút thanh tỉnh.
Ông ẩn nhẫn chịu đựng sự chua chát nơi sống mũi mà hít sâu một cái, ánh mắt trống rỗng cuối cùng cũng hiện lên chút thần thái: “Được… Con nói xem con muốn làm thế nào”