Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy

Editor: Mộc Lạp Đề
Sau khi liên tục nhấn mạnh rằng bản thân đơn giản chỉ là tâm trạng không tốt, chứ không phải là do thân thích đến thăm, khuôn mặt Diệp Phồn Tinh nóng như thiêu như đốt, cô gắng gượng quay đầu lại, bày ra một bộ dáng “Tôi muốn nghiêm túc nghe giảng bài, cậu đừng quấy rầy tôi.”
Lộ Thâm: “….”
Lúc đầu Lộ Thâm cảm thấy không sao cả, dù sao dì cả của con gái chỉ là một loại hiện tượng sinh lí bình thường. Nhưng nhìn thấy cơ thể căng cứng, vành tai đỏ rực của Diệp Phồn Tinh, rõ ràng là cô đang xấu hổ, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy không được tự nhiên.
Đúng lúc lão Hoàng bắt đầu vào tiết, anh sờ sờ mũi, thuận thế nằm xuống bàn của mình, không tiếp tục chủ đề trước đó nữa—mỗi người đều có bí mật của mình, cô đã không muốn nói, đương nhiên anh sẽ không hỏi thêm nữa.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy như vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vừa ngọt lại vừa đắng, ngũ vị tạp trần*.
*Ngũ vị tạp trần: Ngọt, đắng,cay, mặn, chua.
Cô phát hiện rằng hình như mình đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của anh đối với mình. Cái gì mà thôi miên bản thân, cái gì mà “đây không phải thích, chỉ là đồng cảm” chứ, căn bản không có tác dụng gì cả, huhu!
Hay là mượn cớ đổi chỗ ngồi?
Có vẻ như quá cố ý rồi….
Nhưng nếu không đổi chỗ ngồi, ngày nào cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp như vậy, cô thật sự sẽ không kiềm chế được!
Huhuhu, thật muốn chết mà!
Ngày hôm nay cứ trôi qua trong sự im lặng và buồn bã của Diệp Phồn Tinh. Trong lúc cô luôn chìm trong suy nghĩ hỗn loạn của mình, mất tập trung, mặt ủ mày chau, trông vô cùng buồn bã và phờ phạc.Thì….
Triệu Thu Tĩnh và Vương Kiến Nam có chút lo lắng, hết lần này đến lần khác hỏi cô nhưng cô lại nói không sao, hai người đành phải hỏi ngược lại Lộ Thâm, hỏi anh có biết cô có chuyện gì vậy không.
Lộ Thâm: “…Tớ không biết, cô ấy đã như thế này kể từ khi đến trường vào sáng nay rồi.”
“Vậy, chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?” Nghĩ đến hoàn cảnh phức tạp của gia đình Diệp Phồn Tinh, Triệu Thu Tĩnh nhỏ giọng suy đoán, “Chẳng lẽ là do con Dkh không biết xấu hổ kia lại quay về tác oai tác quái rồi?”
“Chắc là không phải”, nhớ tới dáng vẻ ngạo nghễ khinh thường, ung dung và thoải mái của cô khi đối diện với Dkh, trong mắt Lộ Thâm lóe lên ý cười mà chính anh cũng không biết, “Từ trước đến nay cậu ấy chưa từng để cô ta ở trong mắt, vì vậy cậu ấy sẽ không đến nỗi vì cô ta mà trở nên phiền não như thế.”
“Vậy có phải là do cậu ấy bị mẹ kế ức hiếp không?” Vương Kiến Nam cũng thậm thà thậm thụt tiến lại gần nói thầm, “Chẳng phải nói mẹ kế và con gái riêng trời sinh là kẻ thù sao? Tính cách Diệp Phồn Tinh dịu dàng như vậy, cũng không biết bình thường ở nhà có hay bị ức hiếp không.”
Lộ Thâm: “…”
Mí mắt Lộ Thâm giật giật trợn mắt nhìn thằng em đang nói mò này, nhất thời không biết phải nói tiếp như thế nào. Triệu Thu Tĩnh vẫn lộ ra vẻ lo lắng cũng nói hùa theo: “Đúng vậy, tính tình Phồn Tinh tốt như vậy, cho dù có cãi nhau cũng không cãi hơn mẹ kế của cậu ấy. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của nhà cậu ấy, hình như chúng ta cũng không giúp được gì cả.”
Lộ Thâm: “…”
Lộ Thâm rất buồn cười nhưng cũng không nói gì—- rốt cuộc hai người bọn họ nhìn thấy Diệp Phồn Tinh là người có tính cách yếu đuối và dễ bị bắt nạt ở đâu vậy? Cô chính là người bướng bỉnh đến nỗi thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành*, không biết người mẹ kế kia của cô có lợi hại hay không, chứ nếu thật sự làm ầm ĩ lên, chắc chắn bà ta sẽ làm không lại cô.
*Thà làm ngọc vỡ chứ không để ngói lành: Ẩn dụ thà chết vì một lý do chính đáng hơn là sống nhục nhã.
Nhưng nếu như không phải do chuyện trong nhà, vậy rốt cuộc là cô đang phiền não cái gì?
Lộ Thâm nghiêng đầu nhìn cô gái hồn đang treo ngược cành cây ở bên cạnh một cái, mơ hồ có cảm giác sự bất thường của cô có liên quan đến bản thân, nhưng suy nghĩ kỹ rồi vẫn cảm thấy không thể nào, dù sao hai bọn họ đã nửa tháng không gặp mặt rồi.
Chắc có thể là do… dì cả sắp đến thăm đi?
*********
Diệp Phồn Tinh không biết mấy người Lộ Thâm đang suy nghĩ cái gì, cả ngày hôm nay cô như đi và cõi thần tiên, mãi cho đến khi tan học ngồi trên xe để về nhà, rốt cuộc mới bị cuộc gọi của anh họ Giang Diên làm cho tỉnh táo lại.
“Alo? Anh?
“Ừm, tan học rồi à?”
“Dạ, có việc dâng tấu, vô sự bãi triều.”
Giọng nói của cô buồn buồn, nghe có chút mệt mỏi, Giang Diên nhạy bén hỏi: “Làm sao vậy, tâm trạng không tốt à?”
“Không….” Diệp Phồn Tinh theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng có lẽ do trong lòng thực sự kìm nén đến mức hoảng loạn, vừa nói mới một chữ liền dừng lại.
“Nói anh nghe thử, đúng lúc này anh đang rảnh, có thể làm cái hốc cây cho em một lát.”
Diệp Phồn Tinh do dự một lúc, có chút không mở miệng được, chỉ có thể cố làm ra vẻ thoải mái mà nói: “Cũng không có gì, chỉ là bài tập của lớp 12 hơi nhiều, nên em hơi mệt một chút. Đúng rồi anh, anh sao vậy, đã có bạn gái chưa? Em nghe nói học bá mỹ nữ ở trường anh nhiều lắm!”
Giang Diên ở bên kia điện thoại rất bất ngờ, nhíu mày: “Không có, sao đột nhiên lại hỏi cái này vậy?”
“Quan tâm anh một chút thôi mà.” Diệp Phồn Tinh có chút chột dạ, vội vàng cười haha nói, “Dù sao anh cũng đã lớn rồi, nếu không nhanh chóng đi tìm bạn gái thì anh sẽ biến thành một lão già họm hẹm không ai thèm đâu.”
Giang Diên: “…”
Giang Diên mơ hồ nhận ra cái gì đó, ung dung nở nụ cười nói: “Yên tâm, nếu anh có bạn gái sẽ nói với em đầu tiên. Em thì sao, nghe nói người theo đuổi em cũng không ít, có để mắt đến ai không?”
Trái tim Diệp Phồn Tinh nhảy lên một cái, gần như ngay lập tức nói: “Không có! Họ, bọn họ đều quá thất bại rồi, em không thèm để ý đến đâu!”
Giang Diên: “….”
Đôi mắt của Giang Diên sau gọng kính vàng hơi nheo lại, nhưng gọng điệu vẫn dịu dàng, vô cùng bình tĩnh: “Thật sao? Người trẻ tuổi như bọn em yêu đương cũng rất tốt, nếu như có để ý đến ai, đều có thể thử một chút, chú ý giữ chừng mực là được rồi.”
Diệp Phồn Tinh càng chột dạ, đồng thời cũng càng rầu rĩ. Cô vặn qua vặn lại ngón tay mình, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Nhưng mà em không muốn yêu đương, càng không thích ai.. Anh, em không muốn biến thành giống như em mẹ đâu.”
Giang Diên sững sờ, cô em họ nhỏ của anh luôn luôn tự tin và kiêu ngạo, từ lúc nào lại trở nên lo lắng và bất an như vậy? Chẳng lẽ thật sự là mới biết yêu, lại thích phải một thằng ranh con nào ở bên ngoài rồi?
Người anh họ mắc bệnh muội khống* chợt cảm thấy rất đau lòng, lông mày cũng nhíu lại thật chặt. Anh theo bản năng liền muốn nói: Đúng, đám đàn ông đều là cẩu*, em phải cảnh giác, tuyệt đối đừng dễ dàng động lòng với người khác. Nhưng nghe thấy giọng nói mờ mịt, nặng nề của tiểu nha đầu trong điện thoại, nghĩ đến chuyện tự sát của cô (đây là mẹ của Diệp Phồn Tinh) đã để lại bóng ma cho em ấy, những lời này không thể nói ra được.
*Muội khống: Cuồng em gái.
*Mình để chữ cẩu cho nó nhẹ nhàng hơn.
Anh đưa tay xoa xoa mi tâm, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn đè tâm tư của mình xuống rồi nói: “Đoán mò cái gì vậy, bi kịch của cô là do tính cách của bà ấy quá kiên cường, lại yêu phải một người đàn ông không biết yêu là gì lại càng không yêu mình. Em không giống với bà ấy, tính cách của em dịu dàng hơn, cũng thông suốt hơn bà ấy, nếu như bên cạnh em thật sự xuất hiện một người con trai ưu tú khiến em động lòng thì em cứ bình tĩnh và thoải mái rồi cam đảm mà theo đuổi người ta là được. Trên đời này, không phải người đàn ông nào cũng giống như dượng, ít nhất bố anh cũng không phải là người như thế, em xem bố và mẹ anh không phải rất tốt hay sao?”
Nhớ đến kiêm điệp tình thâm*và tình cảm vô cùng tốt giữa cậu và mợ, trong lòng Diệp Phồn Tinh khẽ động, ánh mắt buồn bã sáng lên một chút.
*Kiêm điệp tình thâm: Ẩn dụ cho tình cảm sâu sắc giữa con người, đặc biệt là tình yêu sâu đậm và đằm thắm giữa vợ và chồng.
“Nhưng em không biết nếu mình thất bại, có phải sẽ trở nên giống như mẹ em hay không.. Với lại, em luôn cảm thấy trò chơi tình yêu này rất đáng sợ, có thể khiến cho một người bình thường trở nên không giống bản thân như vậy.” Diệp Phồn Tinh do dự một chút, nhỏ giọng thì thầm nói, “Hay là thôi đi, em cũng không muốn chuốc khổ vào thân đâu.”
Giang Diên: “…”
Giang Diên không thể không bóp mũi lại*, dối lòng mà khuyên cô: “Em không thử thì  làm sao biết không được? Hơn nữa, có những việc có tránh cũng tránh không thoát, thay vì ngồi ở đây rầu rĩ lo lắng, thì hãy đi học thêm cách theo đuổi con trai như thế nào. Yêu đương cũng giống như học hành, đều có kỷ xão, chỉ cần tìm đúng cách, hơn nữa với điều kiện của em, còn sợ không theo đuổi được người ta sao? Cho dù cuối cùng thật không thể theo đuổi được người ta, thì em cũng đã cố gắng hết sức rồi, ít nhất sau này khi nghĩ đến chuyện này cũng sẽ không hối hận, đúng không?”
*捏着鼻子: bóp mũi lại là hành động ẩn dụ cho dáng vẻ ép buộc phải chịu đựng, nhẫn nhịn.
Con mẹ nó! Lời này thật có đạo lý nha!
Diệp Phồn Tinh trợn tròn mắt, không tự chủ được mà thẳng người lên.
“Em cũng không cần sợ bản thân sẽ trở nên giống như cô đâu.” Đây là điều mà Giang Diên muốn nói nhất. Anh dừng lại một lát, giọng nói nhẹ nhàng quét sạch hết tất cả những sợ hãi còn sót lại ở đáy lòng của cô, “Vết xe đổ của bà ấy đối vơi em mà nói đó là kinh nghiệm dành cho em, đầu óc và lý trí của em đều biết điều đó là sai, đương nhiên em sẽ không lại giẫm lên vết xe đỗ đó nữa. Ngoài ra, không phải cò có anh sao? Nếu như em thật sự dại dột giống như cô, anh sẽ đánh em cho đến khi em trở lại bình thường mới thôi.”
Diệp Phồn Tinh: “…”
Diệp Phồn Tinh vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhịn thật lâu mới nói một câu: “Anh thật sự đúng là anh ruột của em.”
Nghe ra sự thoải mái trong giọng nói của cô, Giang Diên đẩy đẩy kính mắt, giọng điệu giống như tùy ý mà nở nụ cười: “Cho nên, người con trai khiến em động lòng, rầu rĩ giống như con thỏ con…. rốt cuộc là ai vậy?”
Đến lúc này Diệp Phồn Tinh mới ý thức được mình đã bị bại lộ rồi, cô sững sờ, nhớ tói dáng vẻ nhăn nhăn nhó nhó của mình vừa rồi, vô cùng xấu hổ nói: “Em không có, anh đừng nói mò! Em, em chỉ là nhìn thấy bên cạnh mình có rất nhiều người đang yêu đương, nên mới cảm khái mà thôi, không phải như anh nghĩ đâu!”
Giang Diên: “Hahahaha.”
Diệp Phồn Tinh: “…”
Diệp Phồn Tinh chột dạ đến nỗi không ngừng cào cào cái cằm, dưới tình thế cấp bách, vội vàng nói một câu “Em về đến nhà rồi, khi nào rảnh thì trò chuyện tiếp” rồi cúp máy luôn.
Giang Diên: “…”
Còn chưa biết tên thằng nhóc con này thì đã bị vứt bỏ rồi, tốt lắm, anh nhớ kỹ vụ này rồi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!