Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Thẩm Lưu Bạch cũng không trả lời câu hỏi của Vệ Nguyên ngay.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đứng dậy đi tới cửa, đưa tay mở cửa.

Là Cận Hải Dương đứng ở ngoài cửa.

Anh mặc áo ba lỗ và quần thể thao, khuôn mặt điển trai không có dấu hiệu buồn ngủ hay mệt mỏi, tràn đầy sức sống như khi đang làm việc.

“Anh nghe thấy trong phòng của em có tiếng nói, anh đoán em còn chưa ngủ.”

Anh cười nói, không hề đề cập đến việc mình bị giọng nói của người đàn ông đó thu hút.

Vốn dĩ chỉ xuống nhà uống nước, nhưng khi đi ngang qua cửa phòng cô, thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, hỏi sao anh có thể ngồi yên, rada của gã đàn ông ngông cuồng lập tức nổi lên.

Có thể chọn lúc này để trò chuyện với cô, tám phần chính là cái tên Vệ Nguyên kia.

Thẩm Lưu Bạch không nghĩ quá nhiều và chỉ vào điện thoại.

“Là Vệ Nguyên, dường như anh ấy có chuyện phiền phức.”

Người đàn ông liếc nhìn đoạn hội thoại phía trên và bật cười.

“Đúng vậy, anh ấy có thể không gặp rắc rối sao.”

Anh nhàn nhạt nói.

“Tìm thấy xyanua trong chai nước hoa đính kèm với một tấm thẻ, chữ ký trên đó giống với tên tiếng Anh của anh ấy, Phùng Vi khi còn sống đã cuồng nhiệt theo đuổi anh ấy như vậy, là do nợ đào hoa của anh ấy thôi.”

Anh có chút hả hê khi người khác gặp họa, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng, anh cảm thấy bị nghẹn đến mức khó chịu.

Thẩm Lưu Bạch đã suy nghĩ về điều đó và quyết định chia sẻ suy nghĩ mới nhất của mình với Cận Hải Dương.

“Vệ Nguyên nói rằng chai nước hoa được tìm thấy tại hiện trường là do anh ấy từng nhắc đến với người chết, đồng thời lúc đó còn có Patrick và Văn Nguyên Hinh.”

“Loại nước hoa đó là sản phẩm đặt làm riêng của một cửa hàng ở New York. Văn Nguyên Hinh trước đây đã từng sống ở New York một thời gian. Lúc đó cô ấy là bệnh nhân của Patrick Lý. Trước đây, Vệ Nguyên đã biết cô ấy.”

“Cho nên, Vệ Nguyên nghi ngờ Văn Nguyên Hinh?”

Cận Hải Dương liếc nhìn cô đầy ẩn ý, và nói một cách khá cố ý.



“Anh ấy nghĩ không sai, Bùi Diệu lấy lại băng ghi hình của camera chung cư và theo dõi tung tích của hung thủ theo camera giám sát, đoạn băng bị ngắt trong bãi đậu xe ngầm của tòa nhà, nhưng mười phút sau, Văn Nguyên Hinh xuất hiện ở lối đi dành cho người đi bộ của tòa nhà, cô ấy thật sự đáng nghi.”

“Tụi anh vẫn theo dõi Văn Nguyên Hinh, chỉ chờ hình ảnh chính xác từ phía kỹ thuật, sau đó lập tức mời cô ấy tới thẩm vấn.”

“Điều thú vị hơn là giáo sư đi cùng cô ấy sáng nay đã đến Kinh Thành, Văn Nguyên Hinh không đi cùng ông ta, mà ở lại Hải Đô.”

“Cho nên chuyện này mới trở nên vô cùng thú vị. Rõ ràng là trợ lý, nhưng lại không theo giúp giáo sư, hơn nữa còn xuất hiện ở bãi đậu xe ngầm của một tòa nhà thương mại hoàn toàn không liên quan ở Hải Đô, đây không phải chuyện rất kỳ quái sao?”

Đang nói chuyện, điện thoại di động đột nhiên vang lên thông báo tin nhắn, người đàn ông nhìn thoáng qua, cười càng có ẩn ý, đưa tay đưa điện thoại di động trước mặt Thẩm Lục Bạch.

“Em xem, khoảng năm phút trước mới nhận được tin Vệ Nguyên vào chung cư của Văn Nguyên Hinh, trong khoảng thời gian này, người phụ nữ đó không hề về nhà, suốt ngày ở trong một căn chung cư do chính mình đứng tên.”

Thẩm Lưu Bạch nhíu mày, cũng cúi đầu nhìn thoáng qua di động của mình.

Chỉ thấy sau tin nhắn thoại khi nãy, Vệ Nguyên lại gửi đến một đoạn giọng nói.

“Âm Âm, em đừng làm anh sợ! Hôm nay Văn Nguyên Hinh hẹn anh đến nhà cô ấy, thời gian này cô ấy cứ nói sống không vui, rồi không muốn sống nữa, anh sợ cô ấy xảy ra chuyện nên đã đáp ứng rồi!”

“Anh đang ở dưới lầu nhà cô ấy, em thấy anh nên lên đó không? Sao trong lòng anh lại chần chừ như vậy chứ?”

“Cô ấy lại gọi điện thoại thúc giục anh, anh nói anh đã tới rồi dưới lầu, cô ấy khóc lóc muốn anh nhanh chóng lên đó, hình như rất sốt ruột.”

“Bây giờ anh đi lên, vừa rồi cô ấy gọi điện thoại cho anh, tâm trạng cô ấy không tốt, anh sợ không đi cô ấy sẽ có vấn đề, anh đi xem một chút, sau đó có chuyện gì anh sẽ gửi tin nhắn cho em.”

Đây là tin nhắn cuối cùng.

Thẩm Lưu Bạch đưa điện thoại di động đưa cho Cận Hải Dương, người đàn ông đọc từng dòng một, nụ cười có như không che giấu hoàn toàn suy nghĩ của anh.

“Cho nên hiện tại anh ta đi lên là vì phòng ngừa Văn Nguyên Hinh tự sát?”

Anh cong môi, thản nhiên nói.

“Theo anh thấy, trừ phi anh ấy có thể nói rõ ràng muốn cưới cô ấy, nếu không vấn đề này căn bản không giải quyết được, chỉ là kéo dài thời gian, để Văn Nguyên Hinh đắm chìm ngày càng sâu thôi.”

“Nếu đúng như lời anh ta nói, Văn Nguyên Hinh tuyệt đối không chỉ gặp anh ta một hai lần ở New York, chắc hai người đó có chuyện gì liên quan với nhau, nếu không đối phương sẽ không biểu hiện quyết liệt như vậy.”

“Vệ Nguyên nói thật dễ nghe, còn không phải cũng chọc trúng đào hoa sao.”

Đối với sự chế nhạo rõ ràng của anh, Thẩm Lưu Bạch không còn gì để nói.

Trên thực tế, cô không tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, đặc biệt là điều này lại xảy ra với Văn Nguyên Hinh.



Cô ấy không phải ngốc bạch ngọt, nói cô ấy là một con cáo già cũng không sai.

Nếu Phùng Vi là do cô ấy giết, sau đó vì yêu sinh hận mà đổ tội cho người đàn ông thì loại việc này Văn Nguyên Hinh có thể làm được, hơn nữa cũng rất hợp với tính cách của cô ấy.

Làm bạn của Vệ Nguyên, lúc này cô chỉ có thể im lặng, cố gắng không cần bỏ đá xuống giếng.

Cận Hải Dương với tay lấy điện thoại di động của cô, tắt nguồn.

“Được rồi, cũng trễ rồi, đi ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta còn phải lên máy bay sớm, đến muộn sẽ phiền phức lắm.”

“Vụ án giết người ở Kinh Thành cũng có manh mối, pháp y phát hiện tóc người trong thang máy mà em nói, trùng khớp với tóc trên thi thể của Hàn Trung Uy, kết quả xét nghiệm đang chờ xác nhận thêm, anh nghĩ ngày mai sẽ có tin tức mới.”

“Ngủ đi, sáng mai anh gọi em dậy.”

Vừa nói, anh bất ngờ tiến đến bên cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi mỉm cười bước ra khỏi phòng.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lưu Bạch dậy rất sớm.

Cô sửa soạn một chút, sau đó mở điện thoại lên thì phát hiện lúc 23:11 đêm qua, Vệ Nguyên đã nhắn cho cô những tin thật dài.

“Âm Âm, anh vừa rời khỏi nhà của Văn Nguyên Hinh, tâm trạng cô ấy thật sự không tốt, mấy lần kích động, anh thật sự không biết nên an ủi cô ấy như thế nào.”

“Anh hỏi cô ấy chuyện Phùng Vi, cô ấy lại hỏi có phải anh thích Phùng Vi không, còn nói tính cách Phùng Vi không tốt, không muốn anh ở bên cô ấy.”

“Có trời mới biết cô ấy ghĩ như thế nào! Cô ấy liên tục nói thích anh và muốn lấy anh, còn cởi quần áo nữa”

“Anh thấy tâm trang cô ấy không tốt, thì nói chuyện này để sau hẵng nói sau đó trốn đi! Bây giờ anh đang đứng dưới nhà cô ấy, cô ấy cũng không đuổi theo anh ra ngoài, anh hơi lo lắng, có thể cô ấy đã xảy ra chuyện, nhưng anh thật sự không muốn cho cô ấy một thông tin sai lệch nào, anh không thể ở bên cô ấy được!”

“Bây giờ anh không biết phải làm sao nữa!”

 

------oOo------

 

 

 
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!