“Em đang nghĩ gì đó?”
Giọng một người đàn ông trầm ấm vang lên bên tai, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thẩm Lưu Bạch.
Cô quay đầu lại thì thấy Cận Hải Dương đã đứng sau lưng từ lúc nào, với nụ cười nửa miệng đầy giễu cợt.
“Khó chịu à? Tại sao phát hiện hiện trường vụ án mà lại sững sờ như vậy, không lẽ ăn mì anh làm rồi bị ngộ độc sao?”
Nghe anh ta nói đùa như vậy, cô gái cười cho có lệ, lộ ra một nụ cười không có thành ý.
“Anh cũng biết không ăn được à…”
“Anh ăn được, ít nhất đảm bảo hợp vệ sinh, mùi vị bình dân.”
“Nếu em làm cho qnh, anh sẽ không chọn làm cái gì, nhất định sẽ tốt hơn em…”
Người đàn ông cười nói.
Giáo sư Thẩm mặt không đổi thè lưỡi với anh, sau đó chỉ vào đôi giày trên chân của người chết mà nói.
“Em đang nghĩ về chuyện này.”
Cận Hải Dương nhìn theo hướng ngón tay của cô, thấy thi thể mang một đôi giày khiêu vũ màu đỏ, trên làn da tái nhợt, màu đỏ như ngọn lửa đang cháy mạnh mẽ nhìn mà phát hoảng.
“Đôi giày đỏ?”
Người đàn ông nhướng mày, vẻ suy nghĩ trên khuôn mặt tuấn tú.
“Có rất nhiều truyền thuyết về đôi giày đỏ, theo lời người xưa hay nói thì đây là thi thể đại hung.”
Anh thấy cô nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào đôi giày, anh có ý xấu bắt đầu kể cho cô nghe đủ thứ chuyện kỳ lạ về đôi giày đỏ, Thẩm Lưu Bạch nghe vậy liền nhíu mày.
Cuối cùng, cô không thể không ngắt lời anh.
“Anh không thấy đôi giày này có gì không đúng sao?”
“Giày?”
Nghe cô hỏi, ánh mắt người đàn ông lại rơi vào đôi giày, nhìn trái nhìn phải không thấy gì khác thường nên ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc, không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy.
“Sao vậy? Không phải là màu đỏ sao?”
Vừa dứt lời, anh chợt nghĩ đến một khả năng khủng khiếp.
Một trong những câu hỏi khó trả lời nhất của đàn ông trong truyền thuyết là “Anh có thấy em có gì khác biệt không?” 100% không có đáp án chính xác được!
Lẽ nào là khảo nghiệm mình sớm như vậy?
Anh hơi khó chịu một lúc, cảm thấy câu trả lời của mình hơi nhanh, anh nên xem xét kỹ lại.
Nói như vậy không phải anh quá chiếu lệ hay sao?
Thẩm Lưu Bạch không để ý đến suy nghĩ phức tạp của anh, thấy anh không trả lời được, cô trực tiếp nói ra đáp án.
“Cảnh sát khu vực trước đó nói rằng người chết sáng nay có lớp học múa bụng và cô ấy cũng mặc trang phục múa bụng, điều này phù hợp với những gì cảnh sát đã nói.”
“Vấn đề là đôi giày.”
Cô chỉ vào đôi giày khiêu vũ màu đỏ rực lửa và nói nhỏ.
“Đôi giày bằng phẳng, có một mặt phẳng nhỏ ở phía trước, mũi giày cứng hơn nhiều so với bình thường. Đây là một đôi giày ba lê.”
“Đi đôi giày này thì không thể múa bụng, nó không phù hợp với tư cách giáo viên dạy múa chuyên nghiệp của Vương Tinh Kinh.”
“Vì vậy, đôi giày này có lẽ đã được hung thủ mang vào sau khi nạn nhân chết, nhằm che đi một số dấu vết trên đôi giày ban đầu.”
Cô nói chắc chắn, ánh mắt nhìn đôi giày càng trở nên sâu sắc.
Nếu không có lý do gì đặc biệt, hung thủ đã không cần phải thay cho người chết một đôi giày không phù hợp, điều này rõ ràng là nói với người khác rằng có điều gì đó không ổn.
Vậy cô có thể suy ra rằng hung thủ thật sự là người không biết về vũ đạo không? Bởi vì sai lầm như vậy chỉ có thể xảy ra nếu người đó không biết về vũ đạo chút nào, như Cận Hải Dương và Lý Thành, người chỉ tập trung về màu sắc của đôi giày.
Tuy nhiên, cô không nói ra điều này, chỉ âm thầm đặt một dấu chấm hỏi trong lòng.
Suy cho cùng, đây chỉ là suy đoán cá nhân của cô, không có bằng chứng cụ thể, cô vội vàng đóng khung nghi phạm, sẽ dễ làm sai lệch hướng điều tra.
Nghe cô nói về vấn đề giày, người đàn ông cười có chút xấu hổ, cảm thấy mình thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Không phải anh chưa xem biểu diễn múa bụng, mà là một người đàn ông bình thường, nhìn chằm chằm vào đôi giày trên chân của các vũ công, việc này không thể xem như chuyện bình thường.
Để vãn hồi lại tôn nghiêm của người đàn ông, anh ta ho nhẹ và thẳng thừng thay đổi chủ đề.
“Vậy…người chết đã chết vào khoảng 3 giờ 14 phút sáng nay sao?”
Thẩm Lưu Bạch kinh ngạc nhìn anh, sao anh nói chính xác như vậy, cô còn không tính được thời gian chính xác…
Tuy nhiên, thấy người đàn ông vô tội nhún vai, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, anh chỉ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay của người chết, thản nhiên nói.
“Đừng nhìn anh như vậy, anh không có khả năng đó, anh chỉ nhìn cái này.”
Thẩm Lưu Bạch nhìn theo hướng ngón tay, thì thấy một chiếc đồng hồ đeo tay bên trong cổ tay của người chết.
Chiếc đồng hồ này đáng lẽ đã bị tác động bởi một lực mạnh, lớp pha lê trên bề mặt bị vỡ hoàn toàn, kim đã ngừng chuyển động.
Nhìn thời gian trên đó thì đúng là 3:14:21 như Cận Hải Dương nói.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu đau thảm thiết của Lý Thành cách đó không xa.
“A a a – sao nhiều thế!”
Cận Hải Dương bất ngờ trước tiếng kêu đột ngột của anh ta, chỉ tay vào tấm lưng đó và mím môi.
“Cậu ấy luôn như vậy?”
Khuôn mặt cô gái hơi khựng lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mặt.
Cuối cùng Lý Thành cũng hoàn thành việc điều tra hiện trường, tuy khối lượng công việc khổng lồ, anh ta còn la hét như gặp ma, nhưng mỗi chứng cứ dưới tay anh ta đều được lấy cẩn thận, anh ta đều tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu của quy trình làm việc, không hề cẩu thả.
Tổng cộng 36 dấu chân khác nhau đã được trích xuất tại hiện trường và hơn 100 sợi tóc, dấu chân đẫm máu trên mặt đất ở hiện trường vô tình bị giẫm phải, dấu vết vật chứng có thể gọi là một mớ hỗn độn.
Điều này khiến Lý Thành rất mất tinh thần.
“Tôi có linh cảm rằng tôi sẽ phải ngủ trong phòng thí nghiệm trong vài ngày tới…”
Mang theo hộp dụng cụ, anh ta ủ rũ nói.
Thẩm Lưu Bạch vỗ vai anh ta.
“Không sao, làm việc sẽ quên hết thời gian, vài ngày trôi qua rất nhanh.”
Lý Thành bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng, không cảm thấy trái tim bị thương của mình được an ủi chút nào, mà càng bị thương thêm nữa.
“Đưa thi thể về trung tâm, chúng tôi cần xét nghiệm, khám nghiệm tử thi thêm.”
Thẩm Lưu Bạch gọi điện cho Trung Tâm Pháp Y.
Vì rất vội nên cô và Lý Thành đều theo xe của Cận Hải Dương.
Bây giờ vì vận chuyển xác về, nên không thể đi nhờ xe được nữa.
Đang nói chuyện thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng động lớn từ vị trí cầu thang.
Ba người quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy nơi buộc dây phân cách của Tinh Vũ Tập, có hai người phụ nữ vừa khóc vừa than trời trách đất, dưới sự ngăn cản của cảnh sát, bọn họ không vào được nên buông lời mắng chửi.
“Con gái (chị) à, sao lại chết thê thảm như vậy?”