Trong lòng anh cứ nghĩ ngợi, nhưng Thẩm Lưu Bạch bên này rất chắc chắn.
“Chúng ta đã gặp người này, dù trang điểm đậm, trán, gò má và quai hàm của cô ấy vẫn giống Hùng Hùng của ngày hôm qua, là cùng một người.”
“Vậy thì đây là Tiểu Hoan Hoan sao? Hay là Hùng Hùng? Hay là Thôi Giai Ny ngày hôm qua đóng giả Hồ Lỵ Lỵ?”
Người đàn ông sờ cằm, trầm ngâm nói.
Anh chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng đột nhiên, anh bắt đầu nghiêm túc xem xét khả năng này.
Đây không phải là một suy nghĩ mới.
“Nếu người trước mặt là Tiểu Hoan Hoan, thì người chết là Hùng Hùng Bất Ái. Tiểu Hoàn Hoan và Hùng Hùng đều là tên giả, chúng ta không biết tương ứng với người nào…”
“Nếu Thôi Thư Ny là Hùng Hùng, Hồ Lỵ Lỵ bị giam ở đây không gặp ai, nói vậy cũng có lý.”
“Tối hôm qua, trước khi Chu Mạn đến, không phải chúng ta nghe thấy tiếng bước chân sao? Anh nghĩ chính là người chuyển xác Thôi Thư Ny, hắn trốn ở đâu đó trên lầu một cho đến khi Chu Mạn cất giấu hung khi rồi mới rời đi.”
“Lầu một bên phía chúng ta không có gì, phía tây có ba gian phòng, hung thủ không trốn trong phòng trò chơi, có thể là trong phòng ông chủ Trịnh hoặc phòng phân phối điện.”
“Cửa phòng Trịnh Hữu Đạt đã bị khóa khi Chu Mạn cất giấu hung khí, cho nên nếu hắn trốn trong phòng của ông chủ Trịnh, chắc là phải nghe thấy tiếng mở cửa.”
“Khả năng duy nhất là phòng phân phối điện.”
Anh nói chắc chắn.
“Sáng nay, anh thấy Trịnh Hữu Đạt mở cửa, cửa phòng không khóa, kéo một cái là có thể mở, có thể hung thủ đã trốn ở đó đêm hôm qua, sau đó sáng sớm xuất hiện ở lầu 1, chúng ta nghe nói cửa bị phá hư, chắc là không thoát được có liên quan đến người này! “
“Vậy là không có người ngoài nào cả, hung thủ đã tự mình làm từ đầu đến cuối!”
Khi anh đang nói chuyện, một cuộc cãi vã đột nhiên vang lên từ hành lang bên ngoài.
Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ nghe thấy phương hướng phát ra âm thanh chính là phòng ăn, giọng nói của hai người đàn ông luân phiên vang lên, ngay sau đó đã trở thành tiếng cãi vã.
Cận Hải Dương cau mày.
Nếu không phải vì còn việc khác, anh sẽ không bao giờ dung túng cho họ ở cùng nhau, điều này quá dễ dàng để mọi người lợi dụng.
Nhưng bên cạnh còn có người hôn mê, để Thẩm Lưu Bạch một mình thì anh lại lo lắng, cho nên chỉ có thể để như vậy.
Không ngờ, mấy người bọn họ còn cãi nhau.
“Anh đi xem, em cẩn thận một chút. Có chuyện gì thì la lên.”
Anh thì thầm với cô.
Thẩm Lưu Bạch gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Người đàn ông vẫn có chút lo lắng không yên lòng, còn muốn nói với cô vài câu nữa, nhưng thấy cô xua tay, ý bảo anh nên làm những gì nên làm, đừng nói nhiều nữa.
Anh lại liếc nhìn cô, rồi ủ rũ bước đi.
Vừa mở cửa, ngay lập tức có tiếng nói từ bên ngoài vọng đến.
Cận Hải Dương hơi nhướng mày, vừa đúng lúc anh nghe được, người có giọng nói cao hơn là Ám Dạ Phi Tinh.
Thật sự hiếm thấy, người hiền lành vậy cũng nóng giận.
Anh dừng lại ở chỗ rẽ, chỉ nghe thấy Ám Dạ Phi Tinh lớn tiếng nói.
“Anh dựa vào đâu nói là tôi làm vậy? Anh có chứng cứ gì không? Vô duyên vô cớ vu oan hãm hại người ta, anh có biết mình sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý không!”
Anh ta vừa dứt lời, chỉ nghe một giọng nói trầm thấp lập tức vang lên
“Tôi vu oan hãm hại anh? Ha ha, tôi hãm hại anh cái gì?”
Hóa ra là Hòa Thượng Ăn Thịt.
Từ khi đến biệt thự anh ta rất ít nói chuyện, nhưng mỗi lần có người nói chuyện với anh ta, anh ta cũng không có ý từ chối.
Nếu không phải 5 năm trước Cận Hải Dương đã nhìn thấy anh ta ở hiện trường vụ án, không chừng sẽ nghĩ hai người không phải là cùng một người.
Anh nín thở tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên có hứng thú nghe lén, một hồi cũng không vội đi vào.
“Anh nói tôi vu oan cho anh, vậy tôi đem chúng cứ và nội dung trò chơi ra cho anh xem.”
Hòa Thượng Ăn Thịt lạnh lùng nói.
“Đầu tiên, anh thành lập một nhóm trên mạng, anh luôn khuyến khích mọi người chơi trò chơi trinh thám thực tế gì đó, mọi người đồng ý thì anh định thời gian và chỗ chơi, anh còn là người liên hệ với chủ nhà, người khác không hề nhúng tay vào, đúng không.”
“Thứ hai, anh đến sớm hơn chúng tôi, Tiểu Hoan Hoan và Hùng Hùng cũng vậy, mấy người có thời gian tiếp xúc với nhau. Sau đó anh đón những người còn lại, lúc đó mọi người ở cùng nhau, nên vốn không có thời gian phạm tội. “
Anh ta dừng lại, im lặng một lúc rồi trầm giọng nói.
“Điều quan trọng nhất là anh hận chúng tôi và anh có động cơ để giết chúng tôi.”
Ngay sau khi nói câu này, toàn bộ người nghe đều kinh hãi.
Hồng Thành Tiểu Soái đang ngồi bên cạnh Ám Dạ Phi Tinh, kinh ngạc bật dậy, lùi về phía sau mấy mét, cho đến khi dựa vào tường để ổn định bản thân.
“Động động động cơ gì? Tại tại tại sao muốn giết chúng tôi?”
Hòa Thượng Ăn Thịt liếc anh ta một cái, bình tĩnh nói.
“Không liên quan đến anh, tôi đã nói anh ta sẽ giết tôi.”
“Chính xác là bốn người tôi, Messi, Tiểu Hoan Hoan và Hùng Hùng Bất Ái.”
Anh ta đứng dậy, ánh mắt đen kịt nhìn thẳng vào Ám Dạ Phi Tinh nổi cả gân xanh, khuôn mặt góc cạnh đầy vẻ châm chọc.
“Anh vẫn không tin đó là tai nạn đúng không. Anh luôn nghĩ rằng chính chúng tôi đã giết chị của anh, tôi nghĩ rằng anh mắc chứng hoang tưởng bị hại!”
Ám Dạ Phi Tinh bị lời nói của anh ta chọc giận.
Anh ta nhảy dựng lên một tiếng “đùng” lên, mặc kệ cái ghế rơi xuống đất, tay run run chỉ vào Hòa Thượng Ăn Thịt.
“Đó chắc chắn không phải là một tai nạn!”
“Chị tôi là người tốt, bình thường chị ấy tiếc ăn tiếc mặt, sao có thể dùng ma túy được chứ?”
Nghe anh nói vậy, Hòa Thượng Ăn Thịt chậm rãi hỏi.
“Anh đọc báo cáo pháp y rồi đúng không, vậy anh nói cho tôi biết, kết luận nói cái gì?”
“Anh nói là tôi mua pháp y, cũng được, anh cũng đã đọc kết luận giám định lần thứ hai luôn rồi đúng không, đều giống nhau!”
“Chị anh chết vì sốc phản vệ cấp tính từ chất độc X, tìm thấy ống kim tiêm tương ứng với lỗ kim. Trên đó chỉ có dấu vân tay của chị anh. Làm sao chúng tôi có thể làm hại cô ấy được?”
“Không phải gia đình anh chỉ muốn bồi thường nhiều hơn thôi sao? Chúng tôi đã cho nhiều như vậy mà vẫn không đủ, cứ quậy chúng tôi hết lần này đến lần khác, giờ lại còn giết người nữa sao?”
Anh ta đột nhiên giơ tay chỉ thẳng vào Cửu Sát Vô Xá.
“Lần này anh đưa bạn trai cũ của chị mình đến đây luôn rồi? Hai người hợp tác, tôi thấy là một mình anh không thể đối phó với hai người phụ nữ, thảo nào còn tìm người giúp đỡ!”
“Đúng là Tiểu Hoan Hoan và Hùng Hùng có đưa chị anh đến bữa tiệc của tôi, nhưng tôi không biết trước được, nếu tôi biết cô ấy có một người em trai không buông tha, không nói lý và một người bạn trai cũ si mê không đổi như vậy, tôi cũng sẽ mời cô ấy quay về, tôi thật sự không chọc nổi! “
Lời vừa nói ra, ánh mắt của những người có mặt tại đó nhìn Cửu Sát và Ám Dạ lập tức thay đổi.
Hồng Thành Tiểu Soái đứng sát vách, vì sợ nếu tiến lại gần một bước sẽ bị hai sát tinh này vô tình làm bị thương.
Bầu không khí yên lặng có chút căng thẳng, Cận Hải Dương đứng ở trong góc thậm chí có thể nghe thấy ctiếng thở dốc của vài người.
Một lúc sau, Cửu Sát Vô Xá đột nhiên lên tiếng.
“Anh sai rồi.”