“A-có người chết!”
Tiếng thét thảm thiết của ông chủ Trịnh vang lên trong biệt thự, tất cả mọi người nghe được tiếng thét chói tai, đều là lạnh cả sống lưng.
Ngay sau đó ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, mọi người vội vàng chạy tới.
Đó là một không gian giống như một nhà kho, kích thước không lớn, bên trong tối om, một người phụ nữ lặng lẽ nằm đó.
Cô ta mặc một chiếc đầm trắng, tóc dài, trông giống như bộ quần áo mà Hùng Hùng mặc hôm qua.
Sắc mặt cô gái tái nhợt, mười đầu ngón tay xanh tím, mở to hai mắt như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh người, cho dù đã mất đi hơi thở nhưng thần sắc vẫn hung ác.
“Thật đáng sợ…”
Chu Mạn quay đầu đi không dám nhìn thêm, căn phòng chìm vào im lặng ngột ngạt.
Thẩm Lưu Bạch bước tới, khẽ lật mí mắt của người chết, sau đó nhìn thẳng vào cánh tay của người chết.
Ở bên trong cánh tay phải của người chết, có một vết máu đỏ rõ ràng, càng dễ thấy dưới nước da nhợt nhạt của cô ta.
“Dấu hiệu của suy tim.”
Thẩm Lưu Bạch thản nhiên nói.
“Người chết có những chấm xuất huyết ở mí mắt, môi và gò má xanh tím, toàn thân tím tái, tình trạng tím tái xuất hiện ở trung ương và ngoại biên, có lẽ là chết vì suy tim”.
Cô nhìn cổ, vai và ngực của người chết, nhìn thấy những vết bầm tím kia, cô không khỏi khẽ nhướng mày thanh tú.
Trên cổ tay có dấu vết bị trói, rất có thể là để khống chế sự phản kháng của người chết, cũng không thể trực tiếp là nguyên nhân tử vong.
Suy tim?
Bệnh lý hay do người gây ra?
Người chết tử vong như thế nào?
Cô đang xuất thần suy nghĩ nên không để ý rằng mọi người có mặt đang nhìn cô như thấy ma vậy.
Cái chết của cô gái này vô cùng bi thảm, cô nằm cứng đờ trong căn phòng bí mật tối tăm, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Dù biết cô gái có vẻ ngoài yếu đuối và dịu dàng này là pháp y, nhưng lại có thể đeo găng tay cao su rồi trực tiếp chạm vào thi thể, làm khám nghiệm tử thi tại chỗ vẫn khiến người ta sửng sốt.
Lúc này Thẩm Lưu Bạch đã bắt đầu kiểm nghiệm rồi.
Cô không di chuyển thi thể, nhưng ghi lại tình hình tại hiện trường.
Thời gian trôi qua, nhiều dấu vết và manh mối sẽ biến mất, việc cố định bằng chứng ngay từ đầu là một nguyên tắc quan trọng của công việc pháp y.
Điều kiện quá thô sơ, không có dụng cụ, chỉ có thể khám nghiệm tử thi đơn giản nhất.
“Không có vết thương nào trên cơ thể người chết, không có tổn thương ở cổ, miệng và khoang mũi, có vết bầm tím ở cổ tay và mắt cá chân, nghi ngờ rằng cô ta đã bị trói trước khi chết.”
Nói đến đây, cô nhíu mày nghi ngờ.
“Nguyên nhân tử vong là do suy tim, bên trong cánh tay phải có một lỗ kim nhưng do người chết có thói quen dùng ma túy nên không thể loại trừ nguồn gốc của lỗ kim”.
“Người chết tử vong vì bệnh à?”
Sau đó cô lại lắc đầu.
“Không phải.”
“Chẳng lẽ là giống trường hợp Chu Thị Vận vừa rồi?”
Cận Hải Dương sờ cằm, thích thú nhớ lại đêm giông bão đầu tiên họ ở bên nhau.
Nhưng cô gái xinh đẹp lại lắc đầu.
“Không giống hoàn toàn.”
Cô dừng lại, nhanh chóng suy nghĩ, sau đó nói rất nghiêm túc.
“Lần trước chúng ta phát hiện trên ngực Chu Thị Vận có một vùng thiếu máu cục bộ, trên người còn lưu lại dấu vết của chữ, không tìm thấy thứ đó trên người này.”
“Tuy nhiên, cổ tay và cổ chân của người chết có dấu vết bị trói. Nếu là vụ án hình sự thì hung thủ nên dựa vào phương pháp này để khống chế sự phản kháng của cô ta, dùng kim tiêm truyền không khí gây tắc mạch, cuối cùng có thể người chết đã bị thuyên tắc khi dẫn đến suy tim, nhưng việc này phải tiến hành giải phẫu mới có thể xác định được.”
Nghe cô nói vậy, Cận Hải Dương chợt nhếch mép cười, như nhớ ra điều gì thú vị.
“Thời cổ đại Hoa Quốc có hình phạt gọi là “Muộn tễ” hay còn gọi là Thiếp Gia Quan, nghĩa là dùng giấy ẩm che miệng và mũi của nạn nhân, dán từng lớp một cho đến khi nạn nhân chết.”
“Giống với cái em nói không?”
Thẩm Lưu Bạch lạnh lùng liếc anh một cái, thản nhiên đáp đáp.
“Không giống.”
“Nhưng nếu kiểm tra là bị ngạt chết, em sẽ xem xét khả năng xảy ra tình huống này.”
“Thật ra, em tò mò về những vết kim trên cơ thể cô ấy hơn những gì anh nói.”
Cô chỉ vào vai phải của người chết và nói.
“Những thứ ở đây mới được tạo thành, do người chết tạo ra khi còn sống.”
Vừa nói, cô vừa chỉ vào một vết bầm xanh trên khuỷu tay trái của xác chết.
“Đây là những lỗ kim cũ, những chấm đen tuyền có thể là dấu vết do những vết chích thường xuyên của người chết”.
Cận Hải Dương lấy đèn pin chiếu lên, quả nhiên anh thấy trên cánh tay của người chết còn vết bầm tím.
“Cho nên, Tiểu Hoan Hoan và Hùng Hùng Bất Ái cùng nhau dùng ma túy.”
Giọng điệu của anh rất chắc chắn.
“Em có nghĩ rằng lý do tử vong là do tiêm thuốc quá liều không?”
Nghe câu hỏi của anh, Thẩm Lưu Bạch ngập ngừng gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu.
“Về mặt lý thuyết, hoàn toàn có thể.”
Trên khuôn mặt cô ấy có một vẻ bất định hiếm hoi.
“Tuy nhiên, dựa trên tình hình hiện tại, cá nhân em nghĩ đây có thể không phải là vấn đề lớn.”
Cô dừng lại, như đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó nói một cách chậm rãi.
“Tình huống mà anh đề cập cần được xác định bằng xét nghiệm ma túy, bây giờ để em đoán mà không có căn cứ thì em nghĩ là không thể.”
“Không có công cụ và dụng cụ nào để kiểm tra mọi phỏng đoán của em, cũng không có bằng chứng xác thực nên đây chỉ là giả định chủ quan của em và em không thể đảm bảo độ chính xác.”
“Nói cho anh nghe đi.”
Người đàn ông mỉm cười, đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai cô.
“Thật ra, nếu pháp y có thể cung cấp những ý tưởng và hướng đi mới cho hoạt động điều tra thì đó sẽ là công lớn đó.”
“Hãy nói ra những nghi ngờ của em, cùng nhau thảo luận và sau đó chúng ta có thể tìm ra bằng chứng và lập luận, đây cũng là một cách suy luận.”
“Được.”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
Đây là lần đầu tiên cô ấy đưa ra những giả định và suy luận mà không có đủ bằng chứng, chắc chắn cô cũng có chút lo lắng.
“Hiện nay có thể xác định là hai tay và chân của người chết có dấu vết bị trói, điều này có thể khẳng định trước khi chết cô ấy đã bị hạn chế tự do.”
“Người chết có những vết bầm cũ ở bên trong cánh tay trái và khuỷu tay, đó là những vết do cô ấy sử dụng ống tiêm nhiều lần. Liên quan đến việc người chết đã có tiền sử sử dụng ma túy, có khả năng để lại khi cô ấy tiêm ma túy . “
“Vấn đề là bên trong cánh tay phải của người chết.”
Cô chỉ vào lỗ kim trên cánh tay của xác chết và nói.
“Vết thương ở đây rõ ràng là mới hơn khuỷu tay, hình dạng chắc là tạo thành trước khi chết, rõ ràng có phản ứng sống.
“Nhìn chung, có nhiều trường hợp tiêm vào tĩnh mạch mặt trong của bắp tay, từ góc độ và vị trí của lỗ kim, có thể người chết dùng ống tiêm để đâm vào vị trí này bằng tay trái của mình, nên không thể loại trừ khả năng lỗ kim này là do chính người chết gây ra.”