Nhìn thấy vẻ Hồng Thành Tiểu Soái ngây người, Cận Hải Dương vừa lòng cho anh ta một chút phân tích.
“Lên lầu ba có tôi, Tiểu Bạch cùng Ám Dạ Phi Tinh.”
“Anh và Hùng Hùng lên sau, Hoa Đằng Mạn, Hòa Thượng, Messi, Cửu Sát và Cà Chạy Vội đã ở dưới lầu. Tuy rằng khi ở trong phòng, Tiểu Hoan Hoan có nói một câu, nhưng không ai trong chúng ta nhìn thấy cô ấy tận mắt. Cô ấy đang ở trong trạng thái hôn mê hơn 6 tiếng, ít nhất chuyện cũng xảy ra vào trước nửa đêm, chúng ta ở lầu một, cũng không nghe thấy có người đi qua.”
“Sau nửa đêm, người duy nhất được ra ngoài là hung thủ. Tiểu Hoan Hoan không đi chọn thân phận. Chắc cô ấy không biết thân phận của mình. Vì vậy, rất có thể lúc đó cô ấy đã hôn mê.”
“Nếu giả thiết này đúng, trừ khi ông chủ Trịnh ở đó trả lời thay cho cô ấy thì còn có ai ở trong nhà này nữa?”
Anh dừng lại, biểu hiện trên khuôn mặt anh bỗng trở nên có ý tứ sâu xa.
“Nói vậy, ông chủ Trịnh quả nhiên là người không có chứng cứ ngoại phạm.”
“Nhưng nếu anh nghĩ một chút, anh có nghĩ rằng anh ấy có thể làm được không?”
Dĩ nhiên là không!
Sắc mặt Hồng Thành Tiểu Soái tái xanh vì sợ hãi.
Dù không muốn chấp nhận sự thật rằng có người lạ xuất hiện, nhưng anh ta vẫn không muốn tin rằng hung thủ đang ở bên cạnh mình!
“Vậy chúng ta cùng thảo luận đi.”
Chu Mạn nói.
“Nếu anh đã xem xong thi thể rồi thì nói cho chúng tôi biết một chút. Chúng tôi cũng có thể giúp đỡ bằng cách động não.”
Cô ấy cảm thấy chột dạ khi nói điều này.
Không ai biết rõ danh tính của Cận và Bạch hơn cô ấy, họ chắc chắn rất chuyên nghiệp! Người ta có chuyện gì mà chưa gặp qua, cần bọn họ góp ý sao?
Sở dĩ cô nói như vậy là vì trong lòng cô ấy có ý đồ.
Vừa nghĩ đến có người bí đang theo dõi xung quanh mình, cô cảm thấy tim đập nhanh hơn, không thể bình tĩnh để làm mọi việc.
Thay vào đó, cô cũng có thể yêu cầu Cận Bạch nói qua về tình hình, để bản thân có suy nghĩ.
Trong trường hợp người đó đang ẩn giấu xung quanh họ, cô cũng được chuẩn bị tâm lý trước!
Nghe cô nói vậy, Cận Hải Dương rất sẵn lòng đáp ứng.
Khi Thẩm Lưu Bạch quay lại, anh đang phân tích từng điểm một, đôi lông mày xinh đẹp của cô lập tức nhăn lại.
Theo lý mà nói, tình tiết của một vụ án đang được điều tra không nên tiết lộ cho người ngoài, nhất là khi tình tiết không rõ ràng.
Nếu nghi phạm nằm trong số những người này, đó không phải là một lời nhắc nhở cho đối phương sao?
Cận Hải Dương không thể không biết, anh kỳ lạ như vậy, cô luôn cảm thấy anh có mưu tính riếng.
Quả đúng như vậy, linh cảm của cô đã trở thành sự thật.
Khi người đàn ông nhìn thấy cô bước vào, anh bất giác vẫy tay với cô, ra hiệu cho cô đến và ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh không nói về phát hiện ra như mọi người mong đợi, nhưng hào hứng kể chuyện ma.
“Anh đã nói với họ rằng có thể có 13 người trong nhà.”
Vừa mở miệng, tất cả mọi người đều chấn động, ngay cả Cửu Sát Vô Xá nhất thời cũng ngẩng đầu lên.
“Mọi người biết không, ở ngôi nhà này 5 năm trước đã xảy ra một vụ án mạng. Một nữ sinh viên đại học đã chết trong căn phòng nơi ông chủ Trịnh đang ở.”
“Cô gái bị tiêm thuốc gây phản ứng dị ứng mạnh. Mặc dù cảnh sát kết luận rằng đó là một tai nạn, nhưng người nhà của người chết không bao giờ tin điều đó.”
“Nói mới nhớ, hoàn cảnh gia đình của cô gái chết ấy không tốt, theo lý mà nói cô ấy không có cơ hội tiếp xúc với ma túy, nghe nói bạn cùng phòng ở trường đại học đã đưa cô ấy đến bữa tiệc này, sau đó cô ấy đã chết ở đây.”
Ám Dạ Phi Tinh, Cửu Sát Vô Xá.
“Tổng cộng có 11 người ở trong biệt thự vào thời điểm xảy ra vụ án, một người cung cấp ma túy và một người cung cấp địa điểm đều đã bị kết án. 9 người còn lại xét nghiệm nước tiểu dương tính với ma túy.”
“Hai người bạn cùng phòng của người chết hôm nay đã có mặt ở đây, một người là Tiểu Hoan Hoan bị hôn mê, người còn lại là Hùng Hùng bị mất tích.”
“Thật ra người nhà người chết cũng rất hận họ. Nếu Tiểu Hoan Hoan và Hùng Hùng không kéo người chết đến dự tiệc, cô ấy đã không chết. Chết không đối chứng, ai biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì ở đây?”
Hòa Thượng Ăn Thịt, Messi.
“Mọi người nói xem, đây có phải là trả thù cho người chết không?”
Anh mỉm cười nhìn bốn người có sự thay đổi vừa rồi, giọng điệu đầy ẩn ý.
Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của vài người đều có chút biến sắc.
Cận Hải Dương theo dõi cũng không nói gì, chỉ nói bệnh nhân hiện tại cần nghỉ ngơi, liền đuổi bọn họ đi.
“Anh nghĩ chuyện này có liên quan gì đến vụ án 5 năm trước?”
Sau khi đóng cửa phòng, Thẩm Lưu Bạch tò mò hỏi.
Cận Hải Dương không phải là người nhiều chuyện, thật ra trong thời gian làm việc với anh, cô rất ít khi thấy anh nói chuyện phiếm ở nơi công cộng chứ đừng nói là với một nhóm người lạ.
Anh cố tình làm như vậy.
Đối với câu hỏi của cô, người đàn ông không trả lời ngay mà quay lại nhìn cô gái đang nằm mê man chưa tỉnh lại.
Thẩm Lưu Bạch hiểu ngay.
“Cô ấy hôn mê, hiện đang trong tình trạng ổn định, nhưng không chắc cô ấy có tỉnh hay không.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Đi ra ngoài nói chuyện.”
Thẩm Lưu Bạch liếc nhìn bệnh nhân đang nằm trên giường, một lần nữa khẳng định tình trạng của cô đã ổn định, mới đi theo Cận Hải Dương ra khỏi cửa.
Bọn họ đi tới góc nhà phía đông, vừa vặn nhìn thấy cửa phòng hai người, Cận Hải Dương trầm giọng nói.
“Đúng vậy. Từ khi tới nơi này, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn. Sau khi xem màn biểu diễn của những người đó, anh đã xác định trong này có gì đó dối trá.”
“Anh chưa nhìn thấy Tiểu Hoan Hoan, làm sao anh biết cô ấy là người của bữa tiệc của 5 năm trước?”
Thẩm Lưu Bạch thẳng thắn chỉ ra những thiếu sót trong logic của anh.
Người đàn ông cười ranh mãnh.
“Đúng vậy, lần này không gặp Tiểu Hoan Hoan, nhưng anh đã tới nơi này.”
“Vào năm anh lần đầu gia nhập đội cảnh sát, anh đã xuất hiện tại hiện trường cùng với những tiền bối trong đội. Anh đã nhìn thấy cả 8 người trong số họ.”
“Đó là vụ án tử vong đầu tiên mà anh gặp phải. Anh nhớ rất rõ khuôn mặt của họ, cho đến bây giờ anh vẫn chưa quên được.”
Anh dừng lại và bắt đầu đếm tên.
“Tên của cô gái đã chết là Vương Sương, một cô gái xuất thân từ miền núi, điều kiện gia đình không tốt, năm đó ở Hải Đô, học trường đại học Sư Phạm, ngành Ngôn Ngữ Anh.”
“Một trong hai cô gái tên thật là Hồ Lỵ Lỵ, xuất thân từ gia đình bình thường, quê ở Hải Đô. Cô ấy và cô gái kia Thôi Thư Ny đều là bạn cùng phòng của Vương Sương, Thôi Thư Ny là người giàu nhất trong số họ và Thôi Thư Ny cũng là người đưa họ đến bữa tiệc.”
“Hòa Thượng Ăn Thịt Lưu Tranh và Messi Chúc Bằng, là anh em họ, đều làm việc trong hầm mỏ, đồng thời là người tổ chức tiệc ma túy.”
” Hòa Thượng Ăn Thịt thuê biệt thự, ma túy do Messi cung cấp, còn lại là các cô gái trẻ, tiệc tùng là trò chơi của bọn họ.”
“Hai người này bị kết án về tội tàng trữ và sử dụng trái phép chất ma túy, số còn lại bị xử phạt hành chính”.
Nói xong, anh hơi dừng lại, nhìn Thẩm Lưu Bạch đầy ẩn ý.
“Anh thấy Hùng Hùng hơi giống Hồ Lỵ Lỵ, Lưu Tranh và Chúc Bằng cũng tới. Đối với Vương Sương đã chết, mấy nhân vật chính đều có liên quan đến cái chết của cô ta, đây là trùng hợp sao?”
“Cho nên anh nghĩ nói không chừng Tiểu Hoan Hoan chính là Thôi Thư Ny, bây giờ vừa nhìn đúng là có chút giống.”
“Thôi Thư Ny hôn mê, Hồ Lỵ Lỵ mất tích, có lẽ là người nhà của người chết hoặc là người ở buổi tiệc gây ra.”
“Theo lý mà nói thì khả năng trước cao hơn, nhưng nếu do Lưu Tranh hay Chúc Bằng làm như vậy, thì cái chết của Vương Sương chắc chắn còn ẩn tình.”