Giọng của Thẩm Lưu Bạch không lớn, nhưng lại thoáng qua một khoảng lặng đủ để mọi người có mặt đều nghe thấy rõ ràng.
Lúc này trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, đèn không quá sáng.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay của cô, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không mà trần nhà phía trên tối đen, thật giống có người nằm trên đó.
“Cô…cô…đừng dọa chúng tôi nữa! Bị mắc kẹt ở đây đã rất đáng sợ rồi…”
Hồng Thành Tiểu Soái run rẩy nói.
Như chợt nghĩ ra điều gì đó, nét mặt thoáng dịu đi.
“Là ông chủ Trịnh…Ha ha ha…Không phải ông chủ Trịnh giả làm thi thể cho chúng ta sao? Vừa rồi còn đang nói chuyện với chúng ta, sao lại bắt tay vào việc sớm như vậy?”
Khi anh ấy nói điều này, bầu không khí trong phòng ngay lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mọi người đều phụ họa theo.
“Đúng vậy, ông chủ Trịnh thật nhàm chán, lúc này mới dọa người…”
“Xuống đi, bây giờ làm gì có tâm trạng chơi game?”
“Đúng rồi! Người dọa chết người đó. Đừng có dọa chết người như vậy, bên phía tổ chức có bảo hiểm cho việc bị dọa chết không đó?”
Ngay khi anh ta đang nói, một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên trong góc.
“Không phải tôi…”
“Tôi…Tôi ở đây…”
Thanh niên tóc dài gầy gò thận trọng giơ tay lên, yếu ớt nói.
Trong phút chốc, cả phòng chìm vào sự im lặng.
Mọi người chết lặng nhìn lên, khi ánh mắt tiếp xúc với bóng đen to lớn, liền rùng mình một cái.
Một lúc sau, một giọng nữ lạnh lùng phá vỡ sự im lặng đó..
Thẩm Lưu Bạch chỉ vào công tắc cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
“Có muốn bật đèn không?”
“Không phải có bóng đèn LED trên trần nhà sao? Bật nó lên sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình.”
Tất cả mọi người đều sững lại, nhìn cô gái xinh đẹp thanh tú này.
Cô ấy thực sự không hiểu? Hay là cô ấy quá gan dạ?
Có tổng cộng 11 người bị mắc kẹt trong ngôi nhà này, 2 người mất tích, 9 người còn lại đang ngồi trong phòng, vậy ai là người nằm trên trần nhà?
Còn sống hay đã chết?
Có phải là 1 trong 2 người bị mất tích không?
Làm sao cô ấy có thể dám nhìn nó vào thời điểm như vậy?
Trên đời này có người phụ nữ nào mà không sợ chết?
Giáo sư Thẩm hoàn toàn không ý nghĩa sâu xa trong đôi mắt của họ.
Trên thực tế, ngay cả khi cô biết, cô cũng không quan tâm những người này nghĩ gì về mình.
Thấy không ai trả lời, cô tự nhiên đứng dậy ấn mở đèn, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Trần phía trên bàn được chiếu sáng ngay lập tức, ánh sáng chiếu vào từ các khe hở trên tấm ván, tạo ra một bóng dài trên mặt bàn.
Đó thật sự là trong hình dạng của một người!
“Aaa…”
Người đầu tiên hét lên là Hồng Thành Tiểu Soái.
Anh ta đang ngồi ngay dưới ván gỗ, khi bật đèn nhìn lên thì bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt bị tấm gỗ che đi một nửa.
Giữa hai tấm ván có những sợi tóc xõa xuống, không thể nhìn thấy biểu hiện của người đó, ngoại trừ đôi mắt nhắm chặt, không biết còn sống hay đã chết.
Hồng Thành Tiểu Soái sợ đến mức chân mềm nhũn, thậm chí khi chạy ra khỏi phòng, anh ta còn bị trẹo chân.
Nhưng anh ta không quan tâm đến cơn đau ở mắt cá chân chút nào, toàn thân như bị rút hết sinh lực, chỉ đứng thẳng lưng dựa vào tường, ôm ngực thở hổn hển.
Sau tiếng hét chói tai của anh ta, trong phút chốc, mọi người trong phòng đều chạy hết, chỉ còn Cận Hải Dương và Thẩm Lưu Bạch vẫn còn ngồi ở đó.
“Tại sao cô vẫn ở trong đó? Ra ngoài đi! Thật đáng sợ!”
Sắc mặt Ám Dạ Phi Tinh xanh mét, hét lên.
Nhưng nhìn thấy cô gái Bạch mong manh và thanh tú đang từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Cô bước đến chỗ Hồng Thành Tiểu Soái vừa ngồi thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
“Cô gái này có ngốc không…sao cô to gan như vậy?”
Messi nói nhỏ bên tai Hòa Thượng Ăn Thịt.
“Ai biết được, không phải trẻ con ngày nay đều thích sự khác biệt không giống người thường sao? Tôi nghĩ cô ấy mới hơn 20 thôi, tôi đoán cô ấy vẫn chưa tốt nghiệp đại học.”
Chỉ có vẻ mặt Chu Mạn nghiêm trọng.
Những người khác không biết, nhưng cô ấy biết danh tính thật sự của Cận Bạch.
Người trông như một thiếu gia phú nhị đại thật sự là đội trưởng cảnh sát hình sự, cô gái hơn 20 này, có vẻ như chưa tốt nghiệp đại học, thật sự là pháp y và giáo sư tại Học Viện Hình Cảnh!
Cô ấy nhìn kỹ như vậy, chắc hẳn đã nhìn ra điều gì đó không ổn.
Hầu hết những người có thể thu hút sự chú ý của cô ấy đều không phải là người sống, có lẽ một vụ án mạng thực sự sắp xảy ra ở đây!
Cô thầm gào thét xui xẻo trong lòng, nhưng tầm mắt của cô vẫn vô ý đặt trên người người đàn ông kia.
Tuy rằng anh ta không có hứng thú với mình, nhưng dù sao có một sát thần như anh, cô vẫn yên tâm hơn rất nhiều.
Chỉ là không biết, khi nào họ mới tiết lộ danh tính?
Trong phòng, Thẩm Lưu Bạch quan sát một hồi, sau đó xoay người giẫm lên một cái ghế đẩu, gần như đối mặt với người trên trần nhà.
Sau khoảng năm phút, cô bước xuống ghế, đi qua Cận Hải Dương, ngồi xuống.
“Sao rồi?”
Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô, như thể chắc chắn cô đã có kết luận.
“Còn sống, tuy lồng ngực phập phồng, nhưng nhịp thở không đều. Mau cứu cô ấy.”
“Là một cô gái trẻ, không thể nhìn rõ mặt, chắc là một trong hai cô gái mất tích.”
Cô nói nhẹ.
Mấy người có mặt đều chưa từng nhìn thấy Tiểu Hoan Hoan.
Cô ấy và Hùng Hùng đến sớm, tối hôm đó không xuống ăn cơm cùng mọi người nên không nhận ra cũng không lạ.
Thấy hai người xì xào bên trong, người bên ngoài không chịu nổi nữa.
“Này! Chuyện gì vậy? Các người nói đi chứ! Có chuyện gì vậy?”
Cà Chạy Vội hiển nhiên là sốt ruột, cũng không dám đi vào, có chút tò mò, đợi một hồi liền hét lớn.
Anh ta cùng đám người chạy ra ngoài, lúc này nhìn Thẩm Lưu Bạch bình tĩnh kiểm tra tình huống bên trong, anh ta có chút hối hận.
Nếu biết vậy, anh sẽ không chạy ra ngoài, một cô gái nhỏ còn không sợ, mình sợ cái gì chứ?
Làm cho người ta xem thường rồi!
Cận Hải Dương ngẩng đầu liếc anh ta một cái, ánh mắt sắc bén như dao khiến thanh niên tóc khói rùng mình một cái, theo bản năng mà ngậm miệng lại.
Anh cho rằng Chồng Của Bạch kia chỉ là một công tử con nhà giàu, nhưng không ngờ anh ta lại nghiêm túc như vậy.
Khoảnh khắc nhìn nhau, Cà Chạy Vội nghĩ rằng mình như là mục tiêu bị con mãnh thú nào đó nhắm trúng, có thể sẽ chết ngay lập tức!
Anh ta không dám lên tiếng nữa, nhìn thấy đôi nam nữ kỳ lạ đi ra khỏi phòng, theo bản năng anh ta co người vào phía bức tường.
“Hôm qua anh lên đó bằng cách nào?”
Cận Hải Dương đi tới cửa, ánh mắt nhìn về phía ông chủ Trịnh.