Thẩm Lưu Bạch rùng mình, một cảm giác quen thuộc không thể giải thích đột nhiên dâng lên trong lòng.
Đó là một cảnh báo nguy hiểm theo bản năng.
Khi Cận Hải Dương nói về vụ án này, trong lòng cô đột nhiên có một sự lo lắng mà không rõ lý do.
Năm năm trước, tại hiện trường vụ án năm đó cũng có 11 người, trong đó có 4 người là đương sự của vụ án năm đó, là trùng hợp sao?
Không, không đúng!
Không phải 11 người.
Tính cả ông chủ chơi giả xác chết, tổng cộng có 12 người trong nhà, tình cờ trùng khớp với ngày xảy vụ án.
Cô và Cận Hải Dương tình cờ đến nên không thể tính trong số 9 người.
Họ đến theo lời mời của Chu Mạn, cô và Cận Hải Dương sẽ không có mặt trên đảo Bạch Sa nếu cơn bão số 12 không đột ngột đổi hướng, nên chỉ là ngẫu nhiên.
“Em sợ sao?”
Người đàn ông lặng lẽ bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy vòng eo thon thả của cô.
“Bây giờ em biết tại sao anh nói ở đây có vấn đề rồi chứ.”
Anh hạ giọng nói.
“Có lẽ đêm nay sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra ở nơi này…Không phải trong tiểu thuyết trinh thám đều viết vậy sao, một đám người chơi trò chơi trong phòng kín, kiểu gì cũng sẽ có người chết…”
Anh càng nói, giọng càng trầm, cuối cùng anh khẽ thở ra bên tai cô, làm cô giận dữ.
“Anh thật nhàm chán.”
Nhìn thấy anh lưu manh cọ sát, cô nhanh chóng ngăn mặt anh lại, nghiêm mặt hỏi.
“Vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ, chúng ta đã hứa với Chu Mạn…Hơn nữa, cô ấy đi một mình cũng sẽ có nguy hiểm…”
Thẩm Lưu Bạch không phải Thánh Mẫu, nhưng để cô trơ mắt nhìn người quen xảy ra chuyện nguy hiểm, cô tự thấy mình không sắt đá như vậy.
“Không sao, đi với cô ấy là được rồi. Để anh đi với em, chúng ta đi sớm về sớm.”
Anh dừng lại, đột nhiên bổ sung thêm một câu.
“Nếu chúng ta phát hiện cô ấy có gì bất thường, chúng ta sẽ quay lại ngay lập tức, được không?”
Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Đôi mắt cô bất giác quét về màn mưa ngoài cửa sổ.
Cô không thích đêm giông bão, một đêm như vậy chính là ác mộng sinh tử đối với cô.
Sau bao nhiêu năm, cô đã nỗ lực để vượt qua nỗi sợ hãi đó, nhưng tuổi thơ u ám không dễ dàng loại bỏ như vậy.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng đó hoàn toàn, cho đến khi người đàn ông này bắt đầu ở bên cạnh cô.
Bản năng cô tin tưởng anh, dựa vào anh, cô tin tưởng mọi quyết định của anh.
“Ngủ một giấc trước đi, còn một tiếng nữa, Chu Mạn tới, anh sẽ đánh thức em.”
Người đàn ông kéo cô đến bên giường, còn anh thì ôm chăn và gối đặt lên sô pha bên cạnh, hình như đang chuẩn bị ngủ ở đó.
“Anh…”
Thẩm Lưu Bạch nhìn động tác của anh, trên mặt không che giấu được sự kinh ngạc.
Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt do dự của cô, một nụ cười đầy ẩn ý hiện trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
“Thế nào? Có phải thấy anh không ngủ trên giường nên em cảm thấy mất hứng không?”
Anh duỗi hai tay ra, nâng cô lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, rồi quỳ gối trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh cũng muốn nha, cực kỳ muốn .”
“Nhưng…anh sợ mình sẽ không thể kiểm soát được bản thân … Vì vậy, anh chỉ có thể ủy khuất cục cưng ngủ một mình trên giường.”
Thẩm Lưu Bạch cảm thấy buồn cười trước vẻ mặt giả vờ đau khổ của anh
Cô vui vẻ xoa đầu anh, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười.
“Vậy anh cố gắng chịu đựng đi.”
Hiếm khi thấy cô lộ ra dáng vẻ trêu chọc, đại đội tưởng Cận Thấy ưỡn ngực nghiêm mặt tiến tới.
“Cho anh một câu xác định đi, muốn anh chịu đựng tới khi nào?”
Cô đảo mắt, chậm rãi nói.
“Hôm nay được nè nhưng giới hạn phải trước 12 giờ, sau đó thì chúng ta nói sau.”
Ngay khi nói ra những lời này, cô cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này khác hẳn.
Anh chậm rãi đứng dậy, thân thể cao lớn hoàn toàn đứng thẳng, cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi trên giường, trong mắt dường như có một ngọn lửa đang cháy.
Không còn những lời nói bông đùa, bây giờ Cận Hải Dương đầy hung hãn và chiếm đoạt, chẳng khác nào dã thú đã khóa chặt con mồi, đang khởi động để sẵn sàng tấn công.
“Cục cưng à, em có nghiêm túc không, hả?”
Giọng anh trầm hơn hẳn, đôi mắt đen láy dán chặt vào cô, yết hầu anh khẽ động.
Thẩm Lưu Bạch bị anh làm cho có chút luống cuống.
Cô không ngờ rằng một câu nói đùa lại khiến anh phản ứng nghiêm trọng như vậy, nhất thời cô không biết phải nói gì.
Cận Hải Dương nhìn biểu hiện nghiêm trọng của cô, sau một lúc im lặng, anh đột nhiên bật cười thành tiếng.
Anh bước đến bên giường cô, ngồi xuống, vươn tay ôm cô vào lòng, ác ý nói.
“Em quá coi thường người đàn ông của mình!”
“Còn chưa đến một tiếng, em nghĩ như vậy đủ cho anh dùng sao?”
“Thẩm Lưu Bạch anh nói cho em biết, anh sẽ nhớ kỹ lời em nói, sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm cơ hội dạy cho em một bài học, để em biết thế nào là trời cao đất rộng!”
Đang nói chuyện, anh đột nhiên cảm thấy có một đôi tay nhỏ bé từ từ ôm lấy eo anh, giống hệt như khi anh ôm cô.
Khuôn mặt cô bị anh ôm vào trong lòng, giọng nói trầm thấp, nhưng từng lời từng chữ đều đánh trúng tim anh.
“Cận Hải Dương, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn vì đã cho em thêm thời gian.”
“Cảm ơn anh chấp nhận theo sự thích ứng của em, cảm ơn anh.”
Người đàn ông sững sờ một lúc, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười dịu dàng.
Tuy nhiên, giọng điệu của anh vẫn ác ý như vậy, nghe thật đáng ghét.
“Em biết thì tốt rồi, nếu không thì uổng công nuôi phải một con sói mắt trắng rồi!”
“Không nghe lời, thích tự mình quyết, có thể lật mặt nhanh hơn lật sách, vẻ mặt thì đáng yêu như vậy, tính tình này không làm cho người ta thích chút nào…”
“Các khuyết điểm của em anh đều nhớ kỹ, đến lúc đó sẽ tính với em, em đừng nghĩ không phải trả nha!”
Cô buồn cười, không muốn thật sự đáp lại, hai người dỗ dành nhau một hồi, đến khi có tiếng bước chân nhẹ từ cầu thang mới chịu dừng lại.
“Là Chu Mạn?”
Thẩm Lưu Bạch ngẩng đầu khỏi vòng tay Cận Hải Dương, nhưng nhìn thấy người đàn ông đã cảnh giác tắt đèn đầu giường, cả phòng lập tức yên lặng chìm vào bóng tối.
Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang yên tĩnh, đối phương dường như đi rất nhẹ, không lắng nghe thì sẽ không rõ lắm.
Người trên hành lang bước nhanh tới, nhưng không có hướng đến phòng của hai người.
Cận Hải Dương nâng cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, thời gian đã điểm đúng 0:05 rồi, đã là nửa đêm!
Theo quy định của trò chơi, chỉ có hung thủ mới được ra ngoài sau nửa đêm, trước 6 giờ, những người còn lại chỉ có thể ở trong phòng.
Chu Mạn nói rằng cô ấy chuẩn bị xong sẽ đến tìm họ, nhìn ra được cô ấy thật sự sợ, lời này không phải nói đùa.
Tiếng bước chân truyền đến từ trên lầu, đi thẳng xuống dưới, nhưng không đến chỗ bọn họ, xem ra không phải là Chu Mạn.
Không phải Chu Mạn, vậy thì là ai?