Đang nháo chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hai người đồng thời dừng lại, Cận Hải Dương mất hứng đi mở cửa, thấy người tổ chức trò chơi, Ám Dạ Phi Tinh.
Trên mặt người thanh niên đeo kính hơi ngượng ngùng, bởi vì người đàn ông đứng trước mặt mình mặc áo choàng tắm rộng, tóc tai bù xù, trên mặt lộ ra vẻ không vui vì bị người khác làm phiền.
Anh ta cười gượng, tránh ánh mắt đặc biệt áp bức của đối phương, cố gắng bình tĩnh nói.
“Ha ha, xin lỗi đã làm phiền anh rồi…”
“Lầu một có nguyên liệu nấu ăn, có thể làm bữa cơm, mọi người cùng ăn bữa cơm làm quen một chút nha.”
Cận Hải Dương nhíu mày, lại liếc nhìn Thẩm Lưu Bạch trong phòng, phát hiện cô đã trốn vào trong phòng tắm, trong lòng có chút bực bội.
“Được, chúng tôi sửa soạn chút sẽ xuống ngay, cám ơn.”
Chờ anh đóng cửa quay lại, Thẩm Lưu Bạch đã sửa soạn xong, ngồi trên sô pha.
Người đàn ông khẽ cười, mở ba lô lấy quần áo ra thay, vung tay cởi áo choàng tắm trên người, cứ như vậy thay trước mặt cô.
“Vào phòng tắm!”
“Không sao đâu, anh chịu thiệt một chút, để em tùy tiện nhìn, chỗ nào không hài lòng thì nói một tiếng cho anh biết.”
Cận Hải Dương quay lưng về phía cô, không thèm để ý nói.
Thẩm Lưu Bạch ngượng ngùng đỏ mặt.
Cô quay đầu nhìn chỗ khác không nhìn anh, trong lòng thầm mắng người này không biết xấu hổ, trước đây không biết da mặt anh dày như vậy.
“Chúng ta lên núi này rồi, xe của anh làm sao đây?”
Cô thắc mắc.
Khi họ đi, xe đã được đưa lên thuyền, bây giờ thuyền đang phải ở cảng đảo Bạch Sa, xe không thể cứ ở trên thuyền suốt chứ.
“Ồ, nó đã ở bãi đậu xe gần đây rồi.”
Người đàn ông gài thắt lưng, thờ ơ nói.
“Đường đi của cơn bão số 12 thất thường, nếu không may thì ngày mai vẫn không đi được, để ở trên thuyền cũng không an toàn”.
Vừa nói anh vừa vươn tay ôm vai cô áy náy nói.
“Xin lỗi, anh để em chịu khổ rồi.”
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu, vừa định nói gì đó, nhưng lại bị nửa câu sau vặn vẹo.
“Nhưng nếu anh biết em đồng ý đáp ứng anh, dù cho trời đầy dao anh cũng phải dắt em đi, cùng lắm anh lấy thân báo đáp, bồi thường cho em một chút, em cũng không xem là bị lỗ gì mà.”
Hai người nắm tay xuống phòng ăn, đã thấy đèn phòng sáng trưng, trong phòng đầy người.
Chu Mạn đang bận trong bếp, người đàn ông thời trang tóc màu khối đang giúp cô ấy, hai người hợp tác ăn ý.
Hai người lớn hơn đang chọn món ăn và đồ uống trong tủ lạnh. Ngoài trừ mấy người ở trên xe, còn có mấy người khác, có một cô gái thanh tú mảnh mai ngồi trước bàn ăn, dáng vẻ yểu điệu rất được phần lớn đàn ông hoan nghênh.
Nhìn thấy hai người tới gần, Ám Dạ Phi Tinh liền nhiệt tình giới thiệu.
“Hùng Hùng, hai người này mới được thêm vào tham gia cùng chúng ta, cô ấy tên là Bạch, bên cạnh gọi là Chồng Của Bạch, Hùng Hùng và Tiểu Hoan Hoan đến hơi sớm, hai người đều là những cô gái xinh đẹp.”
Hùng Hùng Bất Ái thờ ơ liếc nhìn hai người một cái rồi ánh mắt sáng lên.
Người đàn ông trước mặt cao lớn đẹp trai, khí thế hơn người, hơn nữa trên cổ tay anh là đồng hồ hàng hiệu, chân mang giày quân đội cổ cao đế thấp, bằng việc cô nhiều năm trà trộn trong vòng này, những thứ này đều là hàng hiệu, hơn nữa còn rất có giá trị.
Nhìn vào người đàn ông, nhìn vào đôi giày và chiếc đồng hồ kia là đủ.
Trên mặt Hùng Hùng Bất Ái sáng ngời, thoáng qua một chút mâu thuẫn.
Cô do dự một lúc, sau đó như chợt nhớ đến gì đó, cố ý thẳng lưng, để lộ vòng ngực đầy kiêu hãnh và chiếc cổ thon thả.
Cô ấy liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt đắc ý trên khuôn mặt trang điểm đậm.
Trong này chỉ có bốn người phụ nữ, Hoa Đằng Mạn (Chu Mạn) trông giống một người làm công ăn lương, một người phụ nữ đảm đang, quá độc lập, những người đàn ông thành đạt không thích, không tạo thành uy hiếp.
Ánh mắt cô ta quét tới Thẩm Lưu Bạch, ánh mắt lập tức tối đi, yên lặng cắn môi.
Dù không muốn cũng phải thừa nhận, cô gái này thực sự là một người đjep.
Làn da trắng sáng, mặt mũi xinh đẹp tuyệt mỹ, khí chất lạnh nhạt, xa cách.
Cô đứng đó, cũng sẽ tự nhiên thu hút ánh nhìn của đàn ông.
Mặc dù bản thân khinh thường đám đàn ông vây quanh ân cần hỏi han, nhưng giờ phút này đột nhiên phải làm nền, điều này làm cho người vốn luôn là tiêu điểm như cô cảm thấy rất khó chịu.
Khó chịu! Rất khó chịu!
Nhất là người đàn ông bên cạnh cô ta, từ đầu vẫn luôn nắm tay cô ta không nói, bây giờ còn trực tiếp ôm cô ấy, ngăn ánh mắt của mọi người, đây là công khai thể hiện tình cảm đó!
Hùng Hùng Bất Ái nhắm mắt lại, cẩn thận che giấu sự ghen tị trên mặt.
Hứ! Đây thì coi là gì…
Những người đàn ông này đều dung tục, cho dù kết hôn vẫn có thể lén lút bên ngoài…
Chỉ là để xem có ai sẵn sàng nắm cổ tay họ làm phiền hay không mà thôi.
Vừa nghĩ, bỗng nhiên nghe được Ám Dạ Phi Tinh hỏi.
“Đúng rồi, Tiểu Hoan Hoan đâu? Sao cô ấy không xuống.”
“Hai người không phải là bạn sao, sao lại không xuống cùng nhau?”
Hùng Hùng Bất Ái hơi bất ngờ, sau đó không chắc nói.
“Cô ấy nói cô ấy không được khỏe, muốn ngủ trước …”
Nghe cô ta nói, Ám Dạ Phi Tinh khẽ nhíu mày.
Anh nhìn đồng hồ, khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng nói.
“Vậy chúng ta đi lên xem một chút đi, cũng trễ rồi, người đàn ông như tôi đi lên không tiện…”
Nói rồi anh nhìn về phía Hùng Hùng đang ngồi trên ghế, ý bảo cô ấy đi cùng.
Sắc mặt Hùng Hùng có chút khó coi.
Cô không muốn lên lầu.
Nhưng ý của Ám Dạ Phi Tinh rất rõ ràng, cô và Tiểu Hoan Hoan là bạn, bạn bè không khỏe mà cô ngồi yên không làm gì, thật sự là không hợp lý.
Cô ta thầm mắng một tiếng thật phiền phức, mắt đảo quanh, áy náy nói.
“Thật…thật ra tôi cũng không khỏe lắm, say sóng nên chân đứng không vững, vừa nghĩ đến phải leo cầu thang tôi liền cảm thấy không còn sức lực.”
“Sao anh không để cô gái mới đến đi với anh, tôi thấy tinh thần cô ấy rất tốt, hai người đi chung cũng tiện…”
Cô ấy nói “cô gái mới tới”, ánh mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Lưu Bạch.
Ánh mắt của cô ấy có chút phức tạp, pha trộn sự khiêu khích và khinh thường, không hề che giấu sự chán ghét.
Những cảm xúc này rõ ràng đến mức Thẩm Lưu Bạch bắt đầu ngẫm lại xem có phải mình đã vô tình đắc tội cô ta hay không, nếu không thì tại sao lại thu hút nhiều sự thù địch như vậy?
Cũng may là trước nay cô luôn không so đo với loại chuyện này, cũng quen với thái độ không mấy thân thiện của con gái nên gật đầu chuẩn bị lên lầu.
“Tôi đi với anh.”
Cận Hải Dương ôm cô xuống, quay đầu nhìn Ám Dạ Phi Tinh đang đứng bên cạnh.
“Người anh tìm ở phòng nào?”
Thanh niên đeo kính bị ánh mắt sắc bén của anh quét qua, bỗng dững bị rùng mình một cái, giọng điệu có chút nịnh nọt.
“Ở tầng ba, 303, trên cửa có một cái có ký hiệu hình mặt cười.”
Cận Hải Dương gật đầu, mang theo Thẩm Lưu Bạch đi lên lầu.
Ám Dạ Phi Tinh bị hành động cực ký dứt khoác làm cho bất ngờ, anh ta mím môi, sau đó cúi đầu bước nhanh đi theo, khó có thể nhìn rõ vẻ mặt của anh ta.