Chuyện đính hôn là lúc hai nhà cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm đã nói vào năm hai đại học.
Mẹ tôi liếc mắt ám chỉ với bố một cái, sau đó vẻ mặt bố tôi trở nên dịu dàng mà gắp cho bố của Nguyễn Miên Miên một đũa đồ ăn, nói: “Ông thông gia tương lai này, chuyện của hai đứa Kiều Thụy cũng đã kéo dài không xê xích mấy, mặc dù còn chưa đủ tuổi kết hôn nhưng chúng ta có thể tổ chức tiệc đính hôn trước cũng được mà.”
Mẹ ngồi ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý. Tôi lập tức kéo Nguyễn Miên Miên sang bên cạnh im lặng ăn đồ ăn, thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào một món làm từ đùi gà ở phía của tôi, tôi đưa tay gắp cho cô ấy một miếng.
Hình ảnh này không biết lúc nào đã bị ba mẹ của chúng tôi nhìn thấy, bọn họ đều nhìn nhau cười, sau đó liền bắt đầu bàn luận về việc đính hôn của hai chúng tôi.
***
Cuối cùng cả hai bên quyết định sẽ tổ chức vào kì nghỉ đông, tôi và Nguyễn Miên Miên đều không có ý kiến gì, chỉ cần để lễ phục cho hai chúng tôi chọn là được.
Tất nhiên, nói là hai chúng tôi nhưng thật ra là tôi đi chọn cùng cô ấy.
Vào trong tiệm, nhìn từng hàng lễ phục, lại nhìn bóng dáng nhỏ xinh của cô, tôi có cảm giác như chúng tôi đang đi chọn lễ phục cho hôn lễ của mình vậy.
“Miên Miên…” Tôi đi lên mấy bước, ôm lấy cô ấy từ phía sau.
“Làm sao vậy.” Cô ấy không né khỏi tôi, còn nghiên đầu nhìn về phía tôi, đôi mắt cong cong của cô ấy chứa đầy ý cười.
“Muốn.” Tôi cúi đầu xuống dùng giọng nói thật thấp nói vào tai cô: “Anh rất muốn em, ngay tại đây.”
Mặt cô lập tức bùm một cái đỏ lên, ánh mắt hoảng loạn liếc nhìn khắp nơi. Nhân viên của cửa hàng còn đứng đợi chúng tôi lựa chọn, điều này giúp cô ấy đỡ bối rối hơn, sau đó Nguyễn Miên Miên liền ngẩng đầu hôn nhẹ lên mặt tôi một cái.
Có chút mềm mại, lại có chút nóng bỏng. Tôi cúi đầu xuống hôn môi cô, sau đó còn chưa cảm thấy thỏa mãn mà xâm nhập sâu hơn, bàn tay bên dưới cũng theo đường cong của cô mà mờ ám đưa dần lên trên.
“Ưm…” Cô ấy gạt bàn tay không thành thật của tôi ra, đôi mắt ngập nước không có chút xíu lực công kích nào giận dỗi liếc nhìn tôi một cái rồi nói: “Đợi tới lúc đính hôn thì tiếp tục.”
Hai mắt tôi sáng rực: “Tối đó?”
Cô đỏ mặt không nói lời nào, tôi lại dỗ dành cô mấy câu nữa cuối cùng cũng được cô gật đầu cho phép.
YES! Tôi thầm nắm chặt tay.
***
Tiệc đính hôn không mời bạn học cấp ba và đại học tới, cả hai bên chỉ định làm một bữa tiệc nhỏ là được, trước tiên làm quen với người thân hai bên, cho nên không chọn sân mở tiệc quá lớn.
Khách sạn là của mẹ tôi, gà vịt đều do đầu bếp trong nhà chuẩn bị trước, theo lời của mẹ tôi thì là có thể tiết kiệm thuê người thì nên tiết kiệm, trong tay có sẵn tài nguyên thì phải sử dụng cho hết.
Mấy năm nay tôi không có việc gì cũng thường dùng một ít thịt ở trong phòng bếp để luyện tập, hiện tại đã có thể vô cảm mà xử lý tốt một con gà, vịt hoặc ngỗng, thậm chí là thỏ, mấy vị đầu bếp bên trong sau khi quen thuộc với tôi cũng đã truyền thụ một ít kỹ năng làm bếp có thể trói chặt lấy dạ dày của bà xã. Tiếc là học kì sau của năm hai thời gian cho tôi thể hiện kỹ năng quá ít, Nguyễn Miên Miên không biết tại sao lại vô cùng thích thú với việc xuống bếp nghiên cứu thức ăn, cho dù có sợ mùi khói dầu làm tổn thương da mặt thì cô cũng muốn đeo mặt nạ vào mà tiếp tục nấu nướng. Đối với sở thích của cô ấy tôi rất tôn trọng, chỉ là tôi lại xui xẻo biến thành người rửa chén rửa nồi trong phòng bếp, mỗi lần sau khi cô ấy xuống bếp là cái bếp đều thảm tới nỗi giống như vừa đánh giặc xong vậy.
Hôm nay nói là đính hôn nhưng thật ra cũng chỉ là kiếm một cái cớ để gọi hết mọi người của hai nhà ra ăn một bữa cơm mà thôi. Chỉ đáng thương cho nhân vật chính là tôi liên tục bị bảy bác tám cô của Nguyễn Miên Miên điên cuồng chuốc rượu. Tửu lượng của tôi chỉ ở tầm trung, bọn họ vừa rót rượu cho tôi vừa nói với tôi là lần này chỉ mới là đình hôn thôi, nên sẽ tạm thời tha cho tôi, uống vài ly nhỏ thì coi như xong. Ông trời của tôi, nếu nói là rót một cân rượu trắng mà chỉ coi là uống vài ly nhỏ thì tôi không biết đợi tới ngày kết hôn mình có còn đi nổi vào phòng tân hôn không nữa.
Nguyễn Miên Miên đi theo tôi nên cũng bị mời nửa cân rượu, chỉ là phần lớn là bia. Tửu lượng của cô cũng không tốt lắm, uống mấy chén là mặt mày đã đỏ bừng lên, giống như một quả đào. Tôi nhân lúc mọi người không nhìn thấy liền trộm hôn lên mặt cô mấy cái, mùi thơm vừa ngào ngạt vừa ngọt ngào nóng bỏng, hơi giống với kẹo bông gòn vị dâu tây vừa ra nồi.
***
Trong phòng tắm lập lờ hơi nước, trái tim tôi đập cực kì nhanh. Chuyện này làm tôi nhớ tới ngày đầu tiên cả hai ở chung, lúc cô mang theo quần áo vào phòng tắm là trái tim tôi cũng đập thình thịch như bây giờ, bên trong lồng ngực như có 800 con thỏ, đang ở trong lòng tôi mà điên cuồng huýt sáo.
“…”
Tiếng nước đột nhiên ngừng lại, trong phòng tắm truyền ra tiếng động sột soạt mặc quần áo của cô, không quá lớn, dù sao hôm nay cô chỉ mang theo một chiếc váy ngủ đi vào…
“Kiều Thụy Thụy.”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy cô đang đứng ở cửa phòng tắm, dùng đôi mắt chứa đầy ngôi sao lấp lánh mà nhìn tôi. Mặt cô đỏ bừng, cảm giác say rượu còn chưa hoàn toàn mất hết, nhiệt độ của ánh mắt đó gần như khiến lòng dạ người ta phải nóng lên.
Nguyễn Miên Miên dẫm dép lê xoạch xoạch chạy tới cạnh mép giường ngồi xuống, giống như một bé gái ngoan ngoãn làm nũng về phía tôi: “Anh ôm em một cái đi.”
Ôm một cái thì ôm một cái, tôi quỳ gối lên giường, vươn người qua bế cô lên, có thể là do cô vừa mới tắm xong nên toàn thân đều ấm áp rất dễ chịu, giống như một cái lò sưởi nhỏ. Tay chân của cả hai cọ xát vào nhau một chút, nhiệt độ nơi làn da chạm vào nhau cũng liên tục tăng lên, tôi cúi đầu nhìn thoáng qua thì không cẩn thận mà phát hiện cô không có mặc áo BRA, khụ khụ khụ!
Hai mắt tôi lập tức sững sờ, dính chặt vào ngực cô. Nguyễn Miên Miên theo ánh mắt tôi nhìn xuống, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.
“Không cho phép anh nhìn chằm chằm thế!”
Tôi nghe thấy lời cô nói liền dời tầm mắt lên nhìn cô, đối diện một lấy thì đôi mắt của Nguyễn Miên Miên nhịn không được mà hơi dời đi, chỉ dám nhìn xung quanh chứ không nhìn tôi. Tôi không nói một lời, cúi đầu hôn lên môi cô, ngựa quen đường cũ mà cướp lấy hơi thở bên trong miệng cô.
“Ưm…”
Hôn một hồi cô liền ôm chặt lấy tôi, động tác càng trở nên kịch liệt hơn nữa, lập tức khiến áo sơ mi tôi mới thay đổi nhăn nhúm lại. Ở chung với nhau lâu rồi nên đây không phải lần đầu tiên xuất hiện tình huống này, chỉ là trước kia đều là ngoài ý muốn, hiện tại bọn họ không hề có băn khoăn mà cứ thế củi khô bốc lửa.
Tôi xoa bóp bả vai của cô, không cẩn thận liền nắm vạt áo của cô kéo xuống dưới, phong cảnh trước ngực lập tức lồ lộ trước mặt. Tôi dời môi của mình đi, bắt đầu tỉ mỉ mà hôn dọc xuống dưới, Nguyễn Miên Miên hơi kháng cự một chút, sau đó cả người cũng mềm mại ra rồi ỡm ờ đồng ý.
Tôi dứt khoát xé luôn váy của cô.
“A~” Cô ấy ôm lấy đầu tôi, trong miệng toát ra từng tiếng rên rỉ, nương theo sức lực của tôi mà nằm xuống giường.
…
Chỉ còn bước cuối cùng, cô ấy ôm chặt lấy đầu tôi.
“Anh phải từ từ!”
“Ừm!!” Tôi lau đi mồ hôi trên trán, nắm eo cô kéo thẳng xuống.
“A!!! Đã nói là phải chậm mà!!”
“Ui! Anh sai rồi Miên Miên! Đừng cào!… Đừng cào mặt!”
“…”
Cuối cùng, giống như sao băng đâm vào trái đất, trước mặt tôi tràn đầy ánh sáng.
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt đang say ngủ của cô, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ còn mang theo chút mồ hôi, ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Ừm, sau khi kết hôn thì sinh một đứa con gái đi, phải đáng yêu giống như cô vậy.