Ban đầu, đại khái Nguyễn Miên Miên là do tôi… ngốc quá, nên mới để ý đến, tất nhiên cũng là do trông tôi ưa nhìn. Với tôi, Nguyễn Miên Miên là một người không hề rụt rè… À, thật ra là một tiểu mỹ nữ cởi mở hướng ngoại, nhất là sau khi ở bên tôi, có thể là do tình yêu, tôi lại thấy cô ấy càng ngày càng xinh đẹp. Này không phải người tình trong mắt hóa Tây Thi đây, chắc chắn là cái nhìn khách quan của tôi đấy.
Lúc nhập học, tôi với cô cùng đi trên chiếc xe mà cả hai trường cùng hợp tác thuê về, một đám đàn anh vậy lại hỏi cô ấy có cần giúp gì không, thậm có có kẻ định thẳng tay cầm lấy hành lý của cô…
“…”
Tôi thề là chưa bao giờ tôi tức đến mức này, do tay tôi đang cầm chật cứng đồ, vốn dĩ không thể xách giúp cô ấy, cuối cùng thì hành lý của Nguyễn Miên Miên cũng bị tên đàn anh kia cầm giúp.
“Đàn em, chúng ta thêm wechat đi, em mà có không hiểu cái gì hay đi lạc thì có thể…”
“Khụ.” Tôi vốn vẫn luôn im lặng đi theo phía sau, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà phát ra tiếng để nhắc họ về sự tồn tại của mình.
Vị đàn anh ở đại học G kia dường như phát hiện ra sự tồn tại của tôi, cười mỉa một tiếng mà nói: “Đàn em này, sao chú vẫn còn đi theo sau bọn anh thế, còn bám theo tới ký túc xác nữ? Chú em lạc đường đấy à?”
Tôi liếc nhìn tên đàn anh ở đại học G này bằng một ánh mắt chứa đầy hàm ý, nói: “Tôi chỉ đang đưa bạn gái về ký túc xá thôi.”
“…”
Khai giảng cũng đồng nghĩa với việc phải tiếp đón kỳ tập huấn quân sự cực kỳ tàn khốc.
Quá thống khổ, mỗi ngày chỉ có thể nói chuyện phiếm với cô trên wechat, rồi ngã đầu xuống gối cái đã ngủ mất.
Kỳ tập huấn kết thúc thì phải chiến đấu với việc giành giật tín chỉ. Đại học X và đại học G có nhiều điểm giống nhau, ví dụ như cái kiểu giành tín chỉ không có chút nhân tính này, một giây mà đã muốn chen sập hệ thống nhà trường, hoàn toàn không thể đăng nhập vào nổi, cứ qua trang chủ là lại đơ máy. Còn may là tôi với Nguyễn Miên Miên đều khá may mắn, mấy tín chỉ quan trọng thì không bị đá ra nhiều lần lắm, về sau cứ tiện tay dành vài tín chỉ phụ để đủ học phần là được.
Cuối cùng là nhìn vào cái thời khóa biểu kín mít của mình, rồi nhìn xuống đống sách giáo khoa vừa dày vừa nặng bên dưới, tôi mới hiểu được học y đáng sợ đến mức nào.
Kỳ hai năm nhất là có lớp giải phẫu, lý do mà nhà trường để chúng tôi học giải phẫu sớm như vậy vô cùng đơn giản, là vì họ muốn khuyên chúng tôi nên rút lui sớm, cho chúng tôi cơ hội đổi ngành.
Sớm biết để đi đến bước đường này, trong kỳ nghi đông thì nhất định một đứa chưa từng giết gà như tôi phải về nhà rồi giết một con.
Cơ hội giết gà tới rất nhanh, gia đình Nguyễn Miên Miên trước nay luôn có truyền thống mua hai con gà về vào năm mới, mẹ của cô ấy khi biết tôi muốn tập giết gà thì nhắn tôi ghé qua nhà cổ ăn bữa cơm, tiện thể thì để tôi giết một con.
Gà thật sự là rất khỏe, tôi bị nó mổ liên tục, hai cánh cứ đập loạn xạ hại không chẳng thể nào bắt nổi. Với lại Nguyễn Miên Miên cứ đứng ở cửa vừa nhìn vừa cười ầm lên, khiến tôi xấu hổ đến mức mặt nóng bừng lên, tay nhanh chóng chụp được cánh của nó, ấn đầu nó xuống thớt, tay còn lại chém thẳng dao xuống, ngay lập tức máu tươi bắn đầy lên người tôi.
“Ha ha ha ha, nhìn đau quá đi mất! Sao cậu lại chém đầu con gà ra làm hai thế kia!”
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, trong lòng thấy hơi xấu hổ, vừa rồi lúc xuống tay còn thấy mình oai thật, nhưng lại không cặt vào cổ nó mà trực tiếp chém đầu nó làm hai.
Dì liếc mắt nhìn sang, vội nói: “Nhanh nhanh cắt cổ lấy máu đi con! Đừng để nó lạnh!”
“A dạ!”
Rồi đêm hôm đó, tôi ở lại nhà Nguyễn Miên Miên, ăn toàn mấy món ăn làm từ gà.