Về phương diện vận động kia, tôi với cô ấy đều có thể nói là cảm nhận được nhu cầu của đối phương.
Mãi đến khi tốt nghiệp cấp ba, dưới cổ, cánh tay, bắp đùi đều là vùng cấm khi cả hai thân mật, việc này cũng khiến cho hai đứa khó mà quên đi những ham muốn.
Vết hôn và cắn ngày càng hiện rõ hơn, thời gian dấu vết lưu lại trên da thịt cũng càng ngày càng dài, nhiều lần còn suýt nữa thì bị bố mẹ của cả hai phát hiện.
“Còn phải đợi bao lâu nữa…”
“Khi nào thành niên thì mới có thể… dùng thẻ căn cước để… Khụ khụ.”
Không biết có phải do ngọn lửa trong mắt tôi quá nóng bỏng hay không mà Nguyễn Miên Miên rúc đầu vào lòng tôi như một chú thỏ. Tôi đưa tay lên sờ vào cổ cô, nóng bỏng.
Vậy nên, xét theo một phương diện nào đó, chúng tôi khá mong chờ vào lúc kỳ thi đại học kết thúc. Hình như cũng vì sự mong chờ ấy mà chúng tôi bớt được phần nào áp lực và cảm giác bồn chồn, suốt mấy ngày thi đại học này, tôi với cô ấy đều có thể thoải mái phát huy.
“Mẹ nó!! Cuối cùng cũng thi xong rồi!!” A Kiệt điên cuồng gào ầm lên.
Lớp chúng tôi tổ chức liên hoan mừng kết thúc kỳ thi ở KTV, Nguyễn Miên Miên nhắn tin bảo tôi là lớp cô ấy đang ở ngay cạnh lớp tôi, thế nên cả ngày tôi cứ thất thần suốt.
“Chơi Thật hay Thách đê!”
“Chơi cái gì, mày đọc nhiều tiểu thuyết quá đấy à!”
Cuối cùng lớp tôi vẫn chơi Thật hay Thách, nhưng tôi lại không tham gia.
Tôi ngồi ở góc nhìn điện thoại đến phát ngốc, bỗng nhiên đám người náo nhiệt bên kia bắt đầu nhốn nháo khiến tôi liếc mắt nhìn.
“Thầm thích thì tỏ tình luôn đi chứ! Không làm luôn là hối không kịp đâu!”
“Đi mau đi mau!”
“Ở bên nhau đi!!”
Nhân vật chính bên kia đỏ mặt nhìn sang, đám người ở đó tách ra tạo thành đường đi cho cô ấy.
… Mẹ nó! Đột ngột, tôi thấy bạn nữ cùng lớp kia nghiêm túc đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ. Xấu hổ, ngại ngùng… đủ thứ cảm xúc đang rối loạn trong tâm trí tôi.
“Kiều Thụy, tớ thích cậu.”
Bạn nữ cùng lớp này là nữ sinh ngồi ngay trước tôi, trước đây dường như còn chẳng có cảm giác tồn tại, vậy mà… Chết thật, dù có nghĩ lại thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn ra là cô ấy thích tôi.
Vài nam sinh bắt đầu gào thét ầm lên, tôi vừa mới trong trạng thái luống cuống không biết nên làm gì, giờ nhìn đám heo ồn ào đó thì sắc mặt tôi có hơi ảm đạm.
“Cảm ơn cậu đã thích tớ.” Tôi cũng nghiêm túc trả lời cô ấy, “Nhưng tớ có bạn gái rồi.”
Tất cả cùng rơi vào trầm mặc, chỉ còn sót lại tiếng hát ê ê a a ở đầu bên kia khiến không khí lại càng thêm lúng túng.
Bạn nữ kia vốn dĩ không ngờ tới việc này, cô ấy ngẩn người, cuối cùng cứng ngắc gật đầu hai cái, nói với tôi: “Vậy chúc hai người 99*.”
*99: Là cách chúc hạnh phúc bên Trung“… Cảm ơn.”
***
Thế là bầu không khí trong buổi liên hoan cứ ngày một căng thẳng, mấy bạn nữ vây quanh cô gái vừa tỏ tình với tôi kia, không biết là đang khuyên nhủ hay nói gì đó với cổ. Vài thằng hay nói chuyện trong lớp lập tức bu quanh tôi, vờ như vụ ồn ào khi nãy chưa từng xảy ra, lén hỏi: “Mày có bạn gái khi nào vậy? Cùng trường với mình hả?”
“Nói đê, bao lâu rồi? Mày được lắm cái thằng này, yêu đương rồi mà cũng không thèm nói gì với bọn tao!”
“…”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Lớp bên.”
“Mẹ nó, lớp bên, thường ngày vốn dĩ có thấy mày liếc mắt đưa tình với ai đâu. Mẹ nó mày muốn nói đến ai đấy?”
“Nguyễn Miên Miên.”
Tiếng phun một ngụm bia ra ngoài vang lên.
“Nguyễn Miên Miên!?”
“Vãi, ra là nhỏ đó theo đuổi mày thành công rồi đấy à, tao còn tưởng nhỏ bỏ cuộc rồi chứ!”
Tôi chỉ đành xoa trán, cảm thấy đầu như căng ra. “Cô ấy… Ài…”
Được rồi, là cô ấy theo đuổi.
Buổi liên hoan lớp của Nguyễn Miên Miên kết thúc, khi ra ngoài thì cô ấy đang đứng ở cửa chờ tôi.
Lúc tôi thấy cô, cô đang cúi đầu, chân đá tới đá lui trên đất, không nhìn được biểu tình trên mặt cô. Chẳng hiểu tại sao, rõ ràng tôi chẳng làm gì sai cả, vậy mà khi thấy cô ấy lại hơi chột dạ.”
“Cậu ra rồi.”
“Ừm.”
“Tụi mình về trước đây.”
Cô ấy nắm tay tôi, chào một người mà có vẻ như quen biết với cổ, rồi lập tức kéo tôi rời khỏi KTV.
Suốt đường đi cô ấy vẫn không hề lên tiếng, cổ chẳng nói một lời nào, tôi lại càng thấy chột dạ. Chắc chắn là cổ cũng biết sự việc xảy ra bên chỗ tôi, vì cô ấy có bạn trong lớp tôi, việc vừa rồi đảm bảo cô ấy đã nghe bạn mình kể lại hết.
“Khụ, thật ra thì tớ… tớ vốn dĩ không biết bạn ấy lại thích tớ.”
Nguyễn Miên Miên dừng bước, tôi cũng dừng theo, rồi cô ấy ngẩng đầu lên, liếc nhìn tôi với ánh mắt ai oán.
“Sao trong lớp lại chẳng có ai tỏ tình với tớ chứ?”
“… Có thể là do năm đó cậu bám theo tớ ghê quá nên không ai dám thích cậu đấy.”
Nguyễn Miên Miên như bừng tỉnh: “Ra vậy!”
Đèn hình như bị hỏng rồi, không hiểu sao lại tỏa ra ánh vàng đến vậy. Tôi ngồi trên dãy ghế uống vài chén rượu, mặt nóng rực lên, đầu óc cũng không còn tỉnh táo, thấy cô nhìn tôi bằng ánh mắt đáng yêu lấp lánh ánh nước, tôi lập tức cúi đầu cắn cổ một cái.
“Kiểu Thụy! Đau! Cậu cút ra cho tớ, đồ thúi này!”