Trở về đến doanh trại Khởi Nguyên Vệ, Hoa Tư Vũ mang theo Nam Vô Tâm một đường tiến vào khu phòng đội trưởng của mình.
Trạng thái của Nam Vô Tâm hiện tại tuy không có gì nghiêm trọng nhưng cơ thể phải chịu tải nặng nề trong thời gian dài, gây nên hậu chứng vẫn chưa hồi phục.
Đứng trước cửa phòng của Hoa Tư Vũ, Nam Vô Tâm nhìn sang nàng nói: "Tư Vũ đội trưởng, hay là để ta tự nghỉ ngơi đi, dù sao để một nam nhân vào phòng riêng của cô không tốt lắm."
Hoa Tư Vũ lắc đầu bộ dáng kiên quyết nói: "Không được, ngươi phải để ta chăm sóc lấy, ta không ngại ngươi một nam nhân ngại cái gì?"
Nghe vậy Nam Vô Tâm cũng không nói thêm gì nữa mà gật đầu cảm kích đáp: "Vậy làm phiền đội trưởng rồi!"
"Ai dà, khách sáo như vậy làm gì, dù sao người cũng vì chiến đấu bảo vệ đồng đội mới bị thương, thân là đội trưởng ta phải có nghĩa vụ này." Hoa Tư Vũ bình tình mà đáp.
Nhưng trong nội tâm cũng không yên lặng như vậy, dù sao hiện tại nàng đã có cảm giác với Nam Vô Tâm, bây giờ lại dắt hắn vào phòng của mình, tối đêm cô nam quả nữ chung phòng không có cảm giác hồi hộp ngượng ngùng gì mới là lạ.
Nam Vô Tâm nghe nàng nói thế lại cười trêu chọc, hỏi: "Ồ, vậy binh lính khác bị thương thì sao? Tư Vũ đội trưởng cũng đưa về phòng chăm sóc như này hả?"
Hoa Tư Vũ đỏ mặt, giận mắng một tiếng giống như nũng nịu nói: "Người ta mới không có tùy tiện như thế, chỉ riêng..riêng.. ngươi tên này thôi."
Nam Vô Tâm ngớ người, bây giờ hắn mới để ý đến bộ dáng của đội trưởng hiện tại rất không thích hợp, không giống với phong thái một nữ đội trưởng mạnh mẽ, uy nghiêm đối với đội viên mà càng giống tiểu thiếp mới cưới về nhà, xem ra lần trước hắn đại triển thần uy đã lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với nàng.
Nam Vô Tâm ánh mắt nhìn thẳng vào mặt nàng, lại thấy đội trưởng len lén liếc nhìn hắn, mỉm cười đê tiện nói: "Hê hê, xem ra ta trong lòng đội trưởng cũng nắm một vị trí quan trọng đó nha."
"Nhìn cái gì, móc mắt ra bây giờ!" Hoa Tư Vũ lời nói ra mười phần hung hăng nhưng ngữ khí thì dịu dàng yếu ớt làm cho câu thoại chẳng mang chút sức uy hiếp, không phản bác lời hắn mà quay mặt đi hướng khác xấu hổ né tránh, một tay vẫn dìu hắn tiến vào vị trí giường đặt hắn ngồi xuống.
Nam Vô Tâm ngồi xuống giường thở ra một hơi, Hoa Tư Vũ thì chạy tới chạy lui trong phòng như bà nội trợ sắp xếp đủ thứ, cảm thấy gọn gàng tươm tất rồi mới đến trước mặt Nam Vô Tâm, gạt đi mồ hôi trên trán rồi dịu dàng nói:
"Ngượng ngùng, ta nghĩ không dùng phòng này nhiều nên không dọn dẹp, có chút bừa bộn ngươi đừng chê cười."
Nam Vô Tâm một hồi choáng váng, hắn tuyệt đối sẽ không ngờ được hôm trước bộ dáng hung hãn bạo lực đánh đấm lão đầu Lộc Dương và trước mặt hiền hậu dịu dàng nữ nội trợ là một người, Hoa Tư Vũ lúc này cho Nam Vô Tâm một bộ người vợ hiền dịu cảm giác, thiếu chút không nhịn được mà hô: Lão bà.
Phải vội tỉnh táo nói: "Ừ, đội trưởng, là ta làm phiền đội trưởng cô mới đúng."
Hoa Tư Vũ gật đầu, sau đó không khí trong phòng khá lúng túng, nàng hiện tại không biết làm gì mới phải, dù sao ngày thường nàng là người tùy tiện, sống một mình tự lập đã quen, không giỏi việc chăm sóc người khác.
Gãi gãi cái đầu, cuối cùng mở miệng nói: "Ngươi có đói không?"
Nam Vô Tâm lắc đầu biểu thị không đói.
Hoa Tư Vũ lại phun ra tiếp một câu: "Vậy có khát không?"
Nam Vô Tâm do dự một chút rồi gật đầu, hắn quyết định mình cảm thấy khát vì nhìn bộ dáng của Hoa Tư Vũ hiện tại trông khá khôi hài: "Có một chút!"
Hoa Tư Vũ nghe vậy ánh mắt mừng rỡ, thế là vội hí hoáy chạy đi, không lâu sau mang theo một cốc nước trở về, đưa tới cho Nam Vô Tâm nói: "Đó, uống đi."
Nam Vô Tâm tiếp nhận cốc nước từ tay nàng, cảm nhận nước bên trong tỏa ra hơi ấm hắn mỉm cười ấm áp nhìn Hoa Tư Vũ, vì không phụ công nàng chạy ngược chạy xuôi đi lấy nước mà đưa lên uống một ngụm hết sạch.
Thấy Nam Vô Tâm uống nước mình lấy, Hoa Tư Vũ lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngốc ngốc nói: "Có ngon không?"
"Phụt, khụ khụ.." Nam Vô Tâm nghe vậy ho sặc sụa, hắn thề trong cuộc đời chưa bao giờ có người hỏi nước có ngon không, ánh mắt thương hại nhìn Hoa Tư Vũ, trong lòng nghĩ xem có phải nàng đang bị di chứng hậu chiến tranh?
Hoa Tư Vũ phát hiện mình nói ngu, xấu hổ không chịu nổi, nàng hiện tại cũng cảm giác được mình tình trạng không ổn lắm, trước đây thông minh tài trí bao nhiêu thì hiện tại đần độn, ngốc nghếch bấy nhiêu, Hoa Tư Vũ nghĩ thầm đổ lỗi cho việc bị dính vào vòng xoáy tình cảm dẫn đến thần trí bị sao lãng.
Nàng ngồi lên trên giường bên cạnh Nam Vô Tâm, đưa tay ra vuốt vuốt ngực hắn sợ hắn bị sặc mà chết, lo lắng nói: "Thế ngươi không còn đau ở đâu chứ?"
Nam Vô Tâm hô hấp bình ổn trở lại, lắc đầu nói: "Ta không sao, để ta nằm nghỉ một đêm là tốt."
Hoa Tư Vũ gật đầu, tiến lên đứng trước mặt hắn, nhìn người hắn tổng thể một lượt, trên thân quần áo tả tơi, trên người lưu lại không thiếu vết máu, bụi đất các loại rồi hít sâu một hơi ngượng ngùng nói:
"Vậy để ta giúp ngươi tắm rửa ha, trên người bụi bặm thế này lên giường không tiện lắm."
Nam Vô Tâm mồm há ra chứ O nhìn nàng, kinh ngạc nói: "Đội trưởng, không cần như thế đâu, ta tự mình làm được."
Hoa Tư Vũ lúc này ý định đã quyết, bộ dáng chắc chắn như đinh đóng cột nói: "Không, ngươi hiện tại bị thương, để ta tới."
Nói rồi không đợi Nam Vô Tâm phản ứng mà chạy ra ngoài, để lại Nam Vô Tâm ngồi bơ vơ một mình trong căn phòng, trầm tư lẩm bẩm: "Ta thật sự đẹp trai như thế sao, mặc dù lúc đó đánh nhau với Hayate tên kia bộ dáng đúng là oai phong lẫm liệt, tuấn tú vô song nhưng không đến mức để đội trưởng bạo lực đem lòng ái mộ chứ?"
Nam Vô Tâm ngữ khí đắc ý mà tự mắng một câu: "Ài, đáng chết mị lực, xem ra bản công tử tối nay liền không giữ nổi mình."
Đang tự sướng tinh thần thì Hoa Tư Vũ đã bước vào, trên tay còn bưng theo một chậu nước lớn, bên trong tỏa ra hơi ấm cùng với một tấm khăn lau.
Tiếp đó nàng từ tốn tiến đến trước người Nam Vô Tâm, khụy người xuống đặt chậu nước cùng khăn lau gần với chân hắn, đưa khăn vào trong nước vắt vắt.
Nam Vô Tâm bị hình tượng này cảm động không thôi, nhưng vẫn đau lòng mở miệng nói: "Tư Vũ đội trưởng, ta thật sự tự làm được mà, để đội trưởng như thế này phục vụ ta thì hơi quá.."
Hoa Tư Vũ ngước đầu lên, ngữ khí bi thương gần chết yếu ớt nói: "Ngươi lẽ nào ghét bỏ ta sao?" Khuôn mặt này của nàng như muốn biểu đạt nếu ngươi không có lương tâm mà gật đầu thì lão nương liền cùng ngươi đồng quy vu tận.
Nam Vô Tâm không thể làm gì tốt hơn ngoài lắc đầu kịch liệt nói: "Nào có, Tư Vũ đội trưởng ân cần chăm sóc như vậy ta cảm kích còn không hết đây."
"Vậy được rồi." Hoa Tư Vũ cười tươi tắn, sau đó lại đỏ mặt ngượng ngùng xấu hổ nói: "Vậy ta bắt đầu đây, đây là ta lần đầu tiên phục thị người ta tắm rửa thế này, nên nếu làm không tốt cũng đừng cười ta."
Nàng bắt đầu đưa khăn lên bắt đầu lau chùi phần chân của hắn, mới đầu động tác còn hơi bấn loạn nhưng rất nhanh liền thuần thục, ân cần xử lý sạch sẽ hai bàn chân của hắn.
Nam Vô Tâm có cảm giác trước mặt mình không phải là Hoa đội trưởng uy nghiêm mà là người vợ lâu năm của mình, đây là lần đầu tiên hắn còn được người khác chăm sóc như thế.
Hoa Tư Vũ tiếp tục dịch chuyển lên trên, lau chùi phần hai bắp chân của hắn cùng đầu gối, động tác đã vô cùng thuần thục giống như phu nhân phục thị nhà mình lão gia.
Cảm nhận Hoa Tư Vũ không ngừng tỉ mỉ chăm sóc từng mảng da thịt của mình, Nam Vô Tâm ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang chăm chú của nàng, không nhịn được mà nhẹ giọng hô: "Tư Vũ."
Hoa Tư Vũ run lên, nghe Nam Vô Tâm gọi tên mình lúc đó nàng như muốn hòa tan, ngước lên đáp: "Sao thế, không thoải mái ở đâu sao?"
"Không, thoải mái lắm."
"Ừm, vậy ta tiếp tục."
Hai người lại im lặng không nói gì, chỉ có Hoa Tư Vũ vẫn một mực không ngừng kì cọ lấy phần chân của Nam Vô Tâm, sau khi làm xong phần hai bên đùi của hắn, nàng mới ngước lên ngập ngừng một hồi rồi xấu hổ nói ra:
"Phải cởi quần áo."
Nam Vô Tâm nghe vậy cũng hơi đỏ mặt, dù sao không mảnh vải che thân trước mặt nữ nhân còn chưa phải lão bà của mình rất ngượng ngùng.
Hoa Tư Vũ biết hắn hiểu lầm lại càng đỏ mặt hơn, nói: "Không cần cởi cái đó, bên ngoài mà thôi."
Nam Vô Tâm cũng biết cái đó là cái gì, thế là gật đầu rồi buông lỏng cơ thể, Hoa Tư Vũ thấy vậy bắt đầu tiến lên động tác ôn nhu từ tốn cởi ra từng phần quần áo trên người hắn, dần dần từng mảng da thịt trắng trẻo lộ ra, mặc dù không đến nỗi cơ bắp cuồn cuộn thể loại kia nhưng trông vẫn rất mỹ cảm.
Đến khi trên người Nam Vô Tâm chỉ còn mỗi lớp quần tam giác che đi Ma Thần chi kiếm của hắn thì Hoa Tư Vũ mới đỏ mặt dừng lại, ánh mắt còn không tự chủ mà liếc liếc xuống phần bên dưới.
Nam Vô Tâm cũng xấu hổ mà dùng tay che lại, từ nãy đến giờ Hoa Tư Vũ không ngừng chăm sóc hắn, mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể nàng tỏa ra không ngừng hấp lấy mũi của hắn đủ để làm cho Ma Thần chi kiếm của hắn trỗi dậy.
Nam Vô Tâm vội dùng tấm khăn che phần thân dưới lại, nhưng Ma Thần chi kiếm căn bản là quá cường đại, dù bị chôn vùi nhưng vẫn khó mà ẩn giấu hết phong quang.
Hoa Tư Vũ cũng chỉ dám liếc vài lần, đây là lần đầu tiên nàng thấy thứ đó của đàn ông, không ngờ nó lại lớn và dữ tợn như vậy.
Chỉ có thể xua tan đi cảm giác ngượng ngùng bằng cách tiếp tục đưa khăn xuống vắt vắt rồi lại lau chùi khắp nơi trên người hắn.
Từng vết máu xót lại, từng vết bẩn do ngã xuống đất hay chỗ không sạch của hắn đều được nàng tỉ mỉ rửa sạch, để xua tan đi không khí im ắng, Nam Vô Tâm đột nhiên mở miệng hiếu kì nói: "Tư Vũ, cô là người thành Tường Vi sao?"
Hoa Tư Vũ gật đầu, bàn tay vẫn tiếp tục lau chùi người hắn, mở miệng cười nói: "Ừ, ta quên chưa giới thiệu kĩ bản thân mình với ngươi, ngoài là thành viên chấp pháp quân ra thì ta còn là là thành viên danh dự của gia tộc Hoa Hồng!"
"Thành viên danh dự?" Nam Vô Tâm nghi hoặc nói, Hoa Tư Vũ mở miệng giải thích: "Ta không phải con cháu hay mang huyết thống của gia tộc Hoa Hồng, chỉ là từ nhỏ liền được sư phụ nhân nuôi, mà sư phụ ta là người của gia tộc Hoa Hồng từ đó theo người rồi trở thành thành viên danh dự."
Nam Vô Tâm sững sờ nhìn nàng, đau lòng nói: "Được nhận nuôi sao, lẽ nào.."
Hoa Tư Vũ nở ra một nụ cười bi thương, nói: "Ừm, ta là cô nhi, cha mẹ ruột của ta mất do chiến tranh."
Nam Vô Tâm thở dài một hơi, xem ra trước đây những lời hắn nói về nàng cũng không hẳn là sai, là người khuyết thiếu tình thương của cha mẹ, cũng do cha mẹ nàng mất do chiến tranh mà có lẽ nàng gia nhập chấp pháp quân, trở thành một nữ nhân kiên cường mạnh mẽ, tính tình có phần ngang ngược nhưng trong nội tâm vẫn là một cô gái yếu đuối cần che chở.
Nghĩ đến đây Nam Vô Tâm không nhịn được mà đột nhiên dang tay ra ôm lấy Hoa Tư Vũ vào lòng, thâm tình nhẹ giọng nói:
"Tư Vũ, từ nay nàng có thêm người thân là ta, sẽ mãi ở bên bảo vệ che chở cho nàng!"