Rạng sáng sớm ngày hôm sau, Khởi Nguyên Vệ đứng đầu bởi đội trưởng Hoa Tư Vũ dẫn đầu đang hành quân đến trước cánh cổng khe nứt Hỗn Mang.
Chỉ cần tiến vào bên trong đó là sẽ tiến vào ranh giới giữa hai khu vực, một là bên này đại lục hai là Vực Hỗn Mang tăm tối.
Dẫn đầu đội quân đang phi hành chính là Hoa Tư Vũ, lúc này vẫn mặc một bộ chiến giáp kín đáo che toàn bộ thân thể lẫn khuôn mặt của mình.
Bên cạnh nàng chính là Nam Vô Tâm, do hắn hiện tại là phó đội trưởng cho nên nhiệm vụ đội trưởng một phân đội được giao cho người khác.
Đằng sau hai người chính là các thành viên chấp pháp quân Khởi Nguyên Vệ, được sắp xếp thành các tiểu đội khác nhau, thành viên chủ chốt của lực lượng gồm các chiến binh từ Kim Cương đến Cao Thủ cảnh giới.
Riêng Kim Cương cảnh giới người trở xuống, họ được nhận định là không phù hợp với nhiệm vụ lần này, chỉ có thể ở lại doanh trại đảm nhiệm vị trí hậu cần.
Một đội quân với hơn 20 Cao Thủ cảnh giới, hơn 100 Tinh Anh cảnh giới và hơn 500 Kim Cương cảnh giới người hùng hổ tiến vào, gây nên thanh thế không hề nhỏ.
Sĩ khí của toàn quân hiện tại đang ở mức cao nhất, họ sẵn sàng chiến đấu và hy sinh bất kể đối thủ của họ, đám Dị tộc Hỗn Mang kia có mạnh mẽ bao nhiêu.
Gần đến với khe nứt Hỗn Mang, nhìn từ vào ngoài nó giống như một cánh cổng thông đạo lưu chuyện những năng lượng ma pháp huyền bí.
Hoa Tư Vũ dẫn đầu đột ngột dừng lại, nàng dơ một tay lên hô: "Dừng!"
Nam Vô Tâm cùng đoàn quân đằng sau hàng lối dừng lại, Hoa Tư Vũ quay người nói với toàn quân: "Như ta đã nói, không chỉ có riêng Khởi Nguyên Vệ chúng ta tham gia trấn thủ khe nứt Hỗn Mang, vì thế lần này các doanh trại và đội quân của các thế lực khác cũng tham gia, góp sức cùng chúng ta đẩy lui Dị tộc!"
Nam Vô Tâm đã biết điều này còn toàn quân phía sau nghe vậy hò reo vui sướng, dù sao binh đông thế mạnh chiến đấu vẫn có hiệu quả hơn.
Vả lại, các thế lực cùng nhau góp sức tiến đánh như thế này tạo cho họ cảm giác hào hùng, nhiệt huyết, nhất là khi sứ mệnh của họ là trấn thủ khe nứt, đánh đuổi Dị tộc, đảm bảo bình yên cho đại lục.
Hoa Tư Vũ lại liếc nhìn phương xa, mở miệng nói: "Bọn chúng đến rồi."
Từ xa, một đoàn quân đông nghịt với thanh thế lớn không kém Khởi Nguyên Vệ đang đến gần, dẫn đầu đoàn quân chính là hai nam tử trung niên.
Một số người nhân ra hô lên: "Ồ, đó là Chiến Binh Đoàn, quân đội chủ chốt của Vương Quốc Okka, họ cũng tham gia sao?"
"Hai người kia lẽ nào là hai huynh đệ Hổ gia, Hổ Lâm Hùng và Hổ Huyền Vu!"
"..."
Nam Vô Tâm cũng đã nhận ra hai người đến là Hổ Lâm Hùng cùng Hổ Huyền Vu hôm trước cùng hắn có một trận đánh, đằng sau đoàn quân khí thế như hung thần ác sát kia chính là Chiến Binh Đoàn.
Tên nào tên nấy đều cao to lực lượng, trên người tỏa ra khí tức thô bạo, bọn hắn đều là những chiến binh sa trường, từ trong chém giết mà đi lên, so với Khởi Nguyên Vệ bên này hung hãn hơn mấy phần.
Nhưng trái với khí thế đó, Hổ Lâm Hùng và Hổ Huyền Vu lại một mặt thân thiện cười tươi, đến gần Nam Vô Tâm cùng Hoa Tư Vũ nói:
"Ayatte huynh đệ, Hoa đội trưởng, chúng ta đến rồi."
Hoa Tư Vũ cười trêu trọc nói: "Thế nào, hôm qua còn nhất quyết không để Chiến Binh Đoàn tham gia cơ mà, lại đổi ý rồi?"
Hổ Lâm Hùng cười ngượng nói: "Hoa thủ lĩnh cứ đùa, hôm qua Hổ mỗ không sáng suốt, sau cả đêm suy nghĩ chúng ta đã quyết định, Chiến Binh Đoàn chúng ta cũng phải có trách nhiệm đánh lui Dị tộc, bảo vệ bình yên cho Đại lục!"
Sau đó lại quay ra sau nhìn đội quân Chiến Binh Đoàn, khí phách nói: "Phải không các huynh đệ?"
Đoàn quân đằng sau nghe thế đều không hẹn mà cùng giương cao vũ khí trên tay, nhiệt huyết mà hô: "Thủ lĩnh nói phải, đánh đuổi Dị tộc, bảo vệ bình yên cho đại lục, đánh đuổi Dị tộc, bảo vệ bình yên cho đại lục, đánh đuổi..."
Hoa Tư Vũ gật đầu: "Không tồi, như vậy mới đúng là Chiến Binh Đoàn mà ta biết!"
Chiến Binh Đoàn và Khởi Nguyên Vệ đã tập hợp đầy đủ, Hổ Lâm Hùng nhìn hai người nói: "Ayatte huynh đệ, Hoa đội trưởng, chúng ta xuất phát thôi!"
Nam Vô Tâm nghe vậy cười thản nhiên nói: "Hổ huynh không cần vội, người còn chưa đến đủ mà."
Hổ Lâm Hùng và Hổ Huyền Vu nghe thế kinh ngạc, nhưng sau đó là vui sướng thốt lên: "Ý huynh đệ là vẫn còn các doanh trại các tham gia sao?"
Nam Vô Tâm gật đầu, hai người được xác nhận thì mừng rõ như điên, hôm nay họ đã xác định tinh thần thương vong, mặc dù chấp nhận đồng hành cùng Khởi Nguyên Vệ nhưng họ đều hiểu Dị tộc lần này vô cùng mạnh mẽ, hai đội quân liên hợp cũng khó mà chống đỡ được.
Hổ Lâm Hùng đột nhiên cảm thấy mình quyết định là sáng suốt, nếu hắn không chấp nhận cùng Hoa Tư Vũ chiến đấu, có lẽ sau này cả đời sẽ hối hận, trên tu vi cũng do khúc mắc mà khó bước vào cảnh giới tiếp theo.
Hiện tại ánh mắt nhìn vào Hoa Tư Vũ cùng Nam Vô Tâm càng có thêm mấy phần khâm phục, một người thì trẻ tuổi đã chiến lực vô song còn một người thì có tinh thần chiến đấu mạnh mẽ.
Rầm rầm...
Không lâu sau, hàng loạt tiếng bước chân dồn dập, một đoàn quân khí thế hãi hùng từ xa tiến đến, bước đến đâu đất đá bên dưới vỡ nát đến đó.
Đi đầu tiên chính là một thân ảnh của một con Hươu cao lớn, trên thân lít nhít các đốm sao và nổi bật chính là trên đầu hai bên sừng mọc dài lên, trên đó lưu chuyển từng dòng năng lượng ma pháp mạnh mẽ.
Đằng sau đầu Hươu chính mà một đội quân muôn thú ồ ạt tiến đến, gồm yêu thú từ đa dạng chủng tộc bên trong Rừng Nguyên Sinh, khí tức trên thân tỏa ra có từ Kim Cương đến Cao Thủ cảnh giới.
Nhìn cảnh tượng này, Nam Vô Tâm trong đầu hiện lên một cảnh tượng, Thú triều, đội quân yêu thú tập hợp lại trông quá hung tàn mà mạnh mẽ, khí thế bức người khiến đối thủ chưa đánh đã run.
Hổ Huyền Vu thì kinh ngạc thốt lên: "Hộ Lâm Quân, bọn hắn vậy mà cũng tham gia!" Hổ Lâm Hùng bất ngờ không kém: "Kia là Hươu Sao, bản thể của lão đầu Lộc Dương!"
Hộ Lâm Quân rất nhanh chóng tiến đến và đứng sánh bên với hai đội quân, các Yêu thú cũng hóa thành nhân hình, Lộc Dương thì từ một thân Hươu Sao to lớn hóa thành bộ dáng lão già hiền hòa.
Lộc Dương nhìn thấy Hoa Tư Vũ đầu tiên có chút mất tự nhiên, ánh mắt giống như né tránh rồi đến trước Nam Vô Tâm và hai huynh đệ Hổ gia nói:
"Ayatte tiểu huynh đệ, Hộ Lâm Quân chúng ta đến rồi, ồ, đây là hai huynh đệ Hổ gia Chiến Binh Đoàn đó sao?"
Hổ Lâm Hùng nhìn hắn cười nói: "Đúng vậy, Lộc lão vậy mà cũng xuất quân sao, cao tuổi như lão vậy mà vẫn có tinh thần hiếu chiến, làm tuổi trẻ như ta hổ thẹn không thôi.."
Lộc Dương nghe vậy có chút xẩu hổ, ho khan nói: "Khụ, cũng là vì bình yên của lớp trẻ đại lục!"
Nam Vô Tâm ánh mắt nhìn đến một bên sừng Hươu của Lộc lão đầu, phần ngọn hơi bị mẻ một chút, quan tâm nói nhỏ: "Lộc lão đầu, vẫn còn tốt chứ?"
Lộc Dương nghe vậy miễn cưỡng nói: "Ài, Ayatte tiểu huynh đệ, ta không sao đâu mà."
Đằng xa Hoa Tư Vũ đột nhiên cười lạnh nói: "Yên tâm, lão đầu này xương cốt vẫn còn cứng lắm, vẫn ra trận được!"
Lộc Dương không dám nhìn nàng, chỉ có thể quay ra sau nói: "Được rồi, Hộ Lâm Quân đã tập hợp đông đủ, chúng ta xuất phát thôi chứ."
Nam Vô Tâm ánh mắt có chút đồng cảm nhìn Lộc Dương, có lẽ Hoa Tư Vũ đã trở thành bóng ma tâm lý khó mà phai nhạt đi với Lộc lão đầu.
Hắn lắc đầu nói: "Chưa được, vẫn còn đến chưa đủ đâu."
Lộc Dương cùng Hổ Lâm Hùng không tự chủ mà kinh nghi hô: "Vẫn còn sao?"
Nam Vô Tâm gật đầu, Hổ Lâm Hùng lại hưng phấn cùng hiếu kì hỏi: "Thật sự vẫn còn sao, là doanh trại nào thế?"
Nam Vô Tâm không trả lời mà thần bí nói: "Chẳng phải chút nữa mọi người sẽ biết sao?"
Trong lúc toàn quân hiếu kì đến tột đỉnh thì từ phía xa, tiếng ngựa hí vang lên, âm thanh vó ngựa quần quật chạy nhanh tiến đến.
Tất cả mọi người quay đầu sang nhìn, sau đó ai nấy đều thốt lên kinh hãi, trong lòng run lên mãnh liệt.
Một đoàn quân với số lượng đông đảo tiến đến, đi đầu chính là đội kỵ binh cưỡi ngựa, khí thế hào hùng mạnh mẽ, vó ngữa dẫm đến đâu cỏ dại đất đá tung tóe đến đó.
Trên người binh lính mặc thiết giáp, bên trong là cẩm bào, trên tay cầm trường thương dũng mạnh như một mãnh tướng ra trận.
Đằng sau đoàn kỵ binh chính là hàng ngàn bộ binh nối tiếp hành quân, nổi lên bên trong đám người chính là những chiếc cờ hiệu được giương cao, trên đó có hình ảnh của một con rồng.
Trước đội quân đông đảo và khí thế bức người như vậy, ai nấy đều cảm thấy hồi hộp không ngừng, kể cả là Hổ Lâm Hùng, Lộc Dương lẫn Hoa Tư Vũ.
Nam Vô Tâm cũng không ngờ rằng đội quân này lại lớn mạnh như vậy, hắn cảm nhận bên trong thậm chí không thiếu Đại Cao Thủ cảnh giới, Cao Thủ thì càng nhiều, Tinh Anh lại càng không đếm hết.
Lộc Dương nhìn vào lá cờ được giương cao của đoàn quân, hít sâu một hơi nói: “Vậy mà là Huyền Long Vệ, không phải bọn chúng nói không muốn tham gia trước đó sao?"
Hổ Lâm Hùng cũng kinh ngạc không thôi nói: "Đích xác là Huyền Long Vệ, không ngờ quân đội bên trong của bọn chúng lại mạnh như thế này."
Nam Vô Tâm ánh mắt thì đang chông chờ về phía trung tâm đội quân một chiếc kiệu quan, màn rèm che phủ bốn phía không thấy bóng người bên trong.
Nhưng hắn biết ngồi bên trong đây chỉ có một người, một người đủ thân phận ngồi trong, đó không ai khác chính là Ngũ công chúa điện hạ Long Chi Quốc, Yang Yue!
Trong con mắt kinh ngạc và bất ngờ của toàn quân, đội quân Huyền Long Vệ hành quân dần dần chậm lại và tụ họp thành một đội bên cạnh ba đoàn quân đến trước.
Chỉ là Huyền Long Vệ binh đông thế mạnh, diện tích đám người đứng đã tốn gần bằng ba đoàn quân kia cộng lại.
Sau đó, trên chiếc kiệu quan xa hoa kia dần dần tiến lại gần chỗ đám người Nam Vô Tâm, ngồi cưỡi ngựa đằng trước chính là một thân ảnh mặc áo choàng đen che kín toàn bộ thân thể, trên người không phát ra một tia khí tức, nhìn như vô hại.
Nhưng Nam Vô Tâm mới biết, người này không ai khác ngoài Chiến Tướng cường giả hộ vệ của Yue, người gọi Hinh bà bà.
Chiếc kiệu quan hạ xuống, màn che được một bàn tay gạt ra, một bóng người từ tốn bước xuống.
Đó là một thân ảnh một người mặc chiến giáp màu xanh ngọc, bên trên đầu đội mũ giáp che kín hầu như toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt có con ngươi màu vàng kim.
Thân ảnh bước xuống nhìn đám người sau đó chắp tay từ tốn nói: "Tại hạ họ Giang, là thủ lĩnh dẫn đội của chi này Huyền Long Vệ, nay dẫn đầu Huyền Long Vệ tiến đến cùng với toàn quân, góp một phần sức đánh đuổi Dị tộc!"
Dù không để lộ dung mạo ra ngoài, nhưng chỉ bằng đôi mắt long lanh và làn da trắng trẻo đó, Nam Vô Tâm biết đây là Yue.
Bộ giáp của nàng ở phần trước ngực cũng không có nhô lên, điều đó cho thấy Yue đang giả làm nam nhân và che giấu thân phận.
Đang lúc mọi người định nói gì thời điểm, từ phía xa lại vang lên một tiếng gào tức giận:
"Đám trẻ này cũng thật mất nết, đánh nhau mà không gọi mấy lão già chúng ta, chê chúng ta già yếu sao?"
Đám người quay sang, chỉ thấy một đội quân máy móc đang hùng hổ tiến đến, Hoa Tư Vũ thấy cảnh này cười nói:
"Cơ Khí Đoàn, rốt cục đến rồi."