Khe nứt Hỗn Mang,
Nơi đây chính là ranh giới và cũng là lối vào duy nhất của Vực Hỗn Mang phía bên kia đại lục.
Giống với Vực Hỗn Mang, nơi đây do phải trải qua từng đợt tàn phá từ những đợt bạo động Hỗn Mang cho nên khắp nơi đều âm u tử khí, bầu trời không còn trong xanh mà ngả về màu hồng, giống như từng cơn mưa máu có thể phủ xuống bất cứ lúc nào.
Và tất nhiên sẽ chẳng có ai hay thế lực nào chọn đây là nơi đóng đô, chưa nói đến việc bị Dị tộc Hỗn Mang lẻn sang tàn phá thì nó cũng quá xa khỏi phần còn lại của đại lục, quá hẻo lánh để phát triển cho một thế lực.
Phi thuyền chở chấp pháp quân của Thành Tường Vi sau nhiều ngày phi hành cũng đã tiếp cận đến địa phận của Khe Nứt Hỗn Mang.
Càng đến gần, họ càng cảm giác được sự ngột ngạt và bầu không khí chết chóc của mảnh đất này, một mảnh đất không có sinh cơ và hầu như không có một nhành cây ngọn cỏ.
Đoàn người chấp pháp quân đã dàn thành sáu phân đội, Nam Vô Tâm là phân đội trưởng của tiểu đội gồm hơn 20 thành viên, bên trong bao gồm các thành viên chủ yếu từ Kim Cương đến Tinh Anh cảnh giới.
Hiện tại trên mặt mỗi người trên phi thuyền đều hiện lên nét ngưng trọng và căng thẳng, khung cảnh hoang tàn và tử khí lan tràn làm cho họ lần nữa nhận thức sợ đáng sợ của Khe nứt Hỗn Mang.
Hoa Tư Vũ đảm nhiệm chức vụ đội trưởng toàn quân, là người dẫn đội cho nên nàng được trang bị những kiến thức phong phú.
Dù đã được huấn luyện qua để chiến đấu với Dị tộc và làm quen với khung cảnh chiến trường Hỗn Mang nhưng Hoa Tư Vũ vẫn cảm thấy ngột ngạt trước không gian phía trước.
Hoa Tư Vũ thần sắc ngưng trọng, nàng quay xuống nhìn toàn quân, âm thanh mang theo sự uy nghiêm nói: "Khe nứt Hỗn Mang gần đây vô cùng không ổn định, mọi người đều biết cuộc chiến của đại lục chúng ta và Vực Hỗn Mang đã trải qua hơn hàng ngàn năm..."
"Tuy nhiều lần đều bị chúng ta đẩy lui trở về nhưng Vực Hỗn Mang chó cùng sức rộng, đâu ai biết bọn chúng đang mưu đồ thứ gì, vì thế mà nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, mọi tình huống xấu nhất đều có thể xảy ra..."
"Cho nên, ta mong mọi người đều chuẩn bị tâm lý và tư thái sẵn sáng chiến đấu bất cứ lúc nào, thậm chí, sẵn sàng chấp nhận sự hy sinh để bảo vệ đồng đội và sự yên bình cho Đại lục!"
Đám người bên dưới theo lời của đội trưởng và biểu cảm trên mặt đều nhận ra nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, nhưng họ đều không chút do dự mà đồng thanh hô lớn:
"Nguyện hy sinh vì bình yên đại lục!"
Phần lớn các thành viên bên trong đoàn người đều là các thanh niên và các nam tử trung niên, đối với các thanh niên, đây là độ tuổi nhiệt huyết nhất của cuộc đời, họ mong muốn được chiến đấu được thể hiện bản thân.
Còn với các thành viên độ tuổi trung niên, họ đều biết với thiên phú của mình đã không thể tiến xa thêm nữa, cho nên thay vì sống nốt quãng đời nhàm chán còn lại thì họ muốn lần nữa được chiến đấu và chết trong vinh quang, và cũng muốn dùng sức của mình bảo vệ thần dân đại lục trong đó có thể gồm có con cháu, thân nhân của họ.
Hoa Tư Vũ nhìn đoàn quân sĩ khí tăng mạnh thì hài lòng, nàng không muốn chấp pháp quân do mình cai quản chưa đánh mà đã run.
Nàng đưa ra quyết định rồi nói tiếp: "Tốt lắm, nhưng cũng không thể cứ ngu ngốc mà đánh được, chúng ta phải có kế hoạch rõ ràng và cụ thể."
"Cho nên trước hết chúng ta phải dựng doanh trại và nơi đóng quân trước, sau đó mới tính tới chuyện thảo phạt những Dị tộc xâm lấn."
Hoa Tư Vũ nói đến đó thì phi thuyền cũng đã tiến đến ranh giới của Khe nứt Hỗn Mang, nhìn từ bên ngoài, nó giống như một khe giữa hai vách núi cao sừng sững, khe rãnh đó trải dài sang hai bên, hai đầu khe nứt chính là hai bên của đại lục, hai thái cực ánh sáng và bóng tối.
Từ từ tiến đến Khe nứt Hỗn Mang, phi thuyền dần dần hạ xuống bên dưới, đoàn người chấp pháp quân thành hàng tiến xuống.
Đầu tiên bọn họ làm chính là đảo mắt bốn phía, không hoang vu giống như họ nghĩ khi mà có một vài doanh trải đơn sơ rộng lớn được lập nên, ở đó thậm chí còn có một vài bóng người.
Nhìn ra nghi hoặc của đám người, Hoa Tư Vũ lên tiếng giải thích: "Như ta đã nói, không chỉ mỗi thế lực chúng ta đưa người đến trấn thủ khe nứt mà mọi thế lực đều phải đưa quân ra góp sức, Tháp Quang Minh hàng năm cũng không ít lần đưa các hộ sứ đến đây."
Nhưng Hoa Tư Vũ cũng nghi hoặc chính là nàng không hiểu sao các doanh trại ở đây nơi thì không còn nhiều quân số, nơi thì án binh bất động không tiến đánh Dị tộc.
Nàng lên tiếng nói tiếp: "Các người ở đây theo như đã được huấn luyện hãy dựng một doanh trại đi, ta sẽ có việc gặp mặt và đàm phán với các doanh trại khác!"
"Tuân lệnh đội trưởng!" Đám người trong đó có cả Nam Vô Tâm đồng thanh hô.
Hoa Tư Vũ đang định đi thì đột nhiên dừng lại, nàng quay đầu lại ánh mắt quét qua một lượt đám người trong chấp pháp quân, dừng lại ở một tên thiếu niên tóc trắng rồi chỉ tay nói: "Cậu, theo ta đi!"
Nam Vô Tâm đang cùng mấy huynh đệ vừa làm quen dựng trại thì ngơ ngác, ngu ngơ quay lên chỉ vào mặt mình nói: "Ta sao?"
Hoa Tư Vũ hơi thiếu kiên nhẫn nói: "Đúng, là cậu, nhanh đi theo ta." Nói xong quay người tiêu sái rời đi, để lại là đám người chấp pháp quân thương hại nhìn Nam Vô Tâm.
Một tên chấp pháp sứ tiến đến vỗ vai Nam Vô Tâm an ủi nói: "Ayatte huynh đệ bảo trọng, không biết cậu đắc tội đội trưởng chỗ nào nhưng yên tâm, huynh đệ chúng ta vẫn luôn ở bên."
Nam Vô Tâm khóe miệng co quắp, chỉ có thể cười nói: "Nào có, chắc là đội trưởng nhìn ta thân hình gầy yếu nên không nỡ để ta dựng trại thôi, các huynh đệ không cần lo lắng."
Đám người nghe vậy thầm khinh bỉ, Cao Thủ sơ kì cảnh giới như ngươi mà cũng nói là yếu, sau đó từ xa lại vang đến âm thanh tức giận của Hoa Tư Vũ:
"Tên kia, sao lề mề thế hả?"
Nam Vô Tâm nghe thế không dám ở lại lâu, một mạch chạy theo Hoa Tư Vũ, đám chấp pháp quân ở lại thì bàn tán linh tinh, có người thì cho rằng Nam Vô Tâm làm gì đó khiến Hoa đội trưởng không vui, ...
"Các ngươi nói xem có phải trông Ayatte huynh đệ gương mặt ưa nhìn nên Hoa đội trưởng giữ lại bên người không?"
"Bậy, Hoa đội trưởng bạo lực như vậy làm sao có lúc để ý đến nam nhân."
"Ta cũng nghĩ vậy, chắc là lần trước Ayatte huynh đệ bắt Hoa đội trưởng phải đợi nên cô ấy không vui thôi."
"Mà không biết Hoa đội trưởng dung mạo ra sao nhỉ, ta thấy cô ấy lúc nào cũng đội cái mũ giáp kín đó."
"Tâm sinh tướng thôi, ta nghĩ Hoa đội trưởng bạo lực như vậy dung mạo ắt sẽ thô kệch, vuông vức, lông mày rậm như nam nhân!"
"Ngươi nói cái này mà để đội trưởng nghe thấy thì ăn đánh 10 ngày không đủ..!"
...
Nam Vô Tâm đứng đằng sau Hoa Tư Vũ, ngữ khí mang theo hiếu kì nói: "Đội trưởng, cô bảo ta đi theo làm gì thế hả?"
Hoa Tư Vũ không biểu cảm đáp: "Thế đoán đi."
Nam Vô Tâm thầm chửi mẹ, cái nữ nhân này thật khó chiều, nhưng ngoài mặt vẫn cười cười thân thiện nói: "Ta thấy đội trưởng là người vô cùng mạnh mẽ cho nên không cần ai bảo vệ, bảo ta đi theo cũng chỉ làm tay chân, sai vặt thôi đúng không?"
Nghe thế Hoa Tư Vũ có chút tán thưởng nói: "Ừm, trí thông minh không tệ!"
Nam Vô Tâm đắc ý vô cùng, nói thầm trong lòng: "Lão tử không thông minh thì ai thông minh!"
Nhưng sau đó lại trầm xuống, mẹ nó, như vậy chẳng phải vui vì mình được làm tay chân tùy ý sai bảo cho nữ nhân này rồi.
Hoa Tư Vũ chẳng thèm để ý Nam Vô Tâm đậu đen rau muống, nàng chỉ vào doanh trại rộng lớn phía trước, nơi mà có một đám chiến binh đang luyện tập ở đó, âm thanh thản nhiên nói: "Vào đó náo một trận cho ta!"
"Hả?" Nam Vô Tâm tưởng mình nghe nhầm, ánh mắt nghi hoặc nhìn vào Hoa Tư Vũ.
Hoa Tư Vũ có chút mất kiên nhẫn, sao thuộc hạ của nàng tên nào cũng như bị điếc, phải nói tới hai lần mới hiểu:
"Ta bảo cậu vào bên trong đó, náo một trận cho ta, gặp tên nào liền đánh."
Nam Vô Tâm nhìn Hoa Tư Vũ như nhìn thằng ngu, thầm nghĩ có phải hay không con hàng này mắc hội chứng chống đối xã hội.
"Đội trưởng, nhưng mà đó là phe ta mà, có phải Dị tộc hỗn mang đâu?"
Hoa Tư Vũ giận dữ hô: "Móa, lão nương là cấp trên của ngươi đó, nói thì nghe chứ hỏi nhiều thế!"
Nói xong không đợi Nam Vô Tâm phản ứng đã túm lấy áo của hắn, bộc phát sức mạnh Đại Cao Thủ trung kì cảnh giới của mình rồi thẳng tay quăng hắn về phía doanh trại.
Vù..vù..
Nam Vô Tâm lần đầu được trải nghiệm cảm giác phi hành mà không tốn linh lực, nhưng không hưởng thụ mà trong lòng đang cuồng mắng Hoa Tư Vũ.
Giờ thì hắn đã hiểu vì sao trong chấp pháp hội mọi người đều e sợ hung danh của Hoa Tư Vũ rồi, nữ nhân này một điểm chính là bạo lực, hai hiểm chính là điên và ba điểm chính là không nói đạo lý.
Nam Vô Tâm khi nãy không phải là không tránh được Hoa Tư Vũ, dù sao hắn cũng là Cao Thủ sơ kì, đánh qua Đại Cao Thủ trung kì Nam Tuyết Thần, còn phải sợ Hoa Tư Vũ sao, nhưng hắn cảm nhận được Hoa Tư Vũ đối với mình không có ác ý và hắn cũng đã dùng Vũ Trụ Chi Nhãn quét qua Hoa Tư Vũ một lượt, có một số phát hiện thú vị...
Nhưng bị ném đi như vậy khiến Nam Vô Tâm vô cùng bực bội...
Ầm..ầm...
Nam Vô Tâm đáp xuống giữa doanh trại của đám người, xung quanh là một đống nam nhân già trẻ lớn bé đều có, nhưng điểm chung là ai nấy đều vô cùng lực lưỡng, cao lớn.
Đúng lúc đó lại đang có mấy tên tráng hán đang luyện tập với nhau, Nam Vô Tâm không thèm để ý có bao nhiêu người, mạnh yếu ra sao mà nương theo tâm tình bực bội trong người hô lớn:
"Ở đây ai dám đánh với lão tử một trận, nếu không ta dọn bay cái doanh trại này."
Đám người xung quanh trợn tròn mắt bất ngờ, sau đó là tức giận vô cùng, tên này vậy mà dám tự ý xuống vào doanh trại của bọn hắn, thứ hai là còn dám lớn giọng khiêu khích.
Điều này khiến bọn hắn vô cùng tức giận, lại còn đòi dọn bay doanh trại của bọn hắn nữa, một tên nam tử trung niên trên người khí tức lão luyện lớn giọng nói: "Thằng nhãi con này, lão ngũ, lên dạy cho nó cách làm người."
"Vâng, đại ca!" Một tên thanh niên cao lớn gật đầu, sau đó bùng phát khí tức trên người mình lao vào Nam Vô Tâm với ý định dạy dỗ hắn một trận.
Oành...
Sau đó chỉ thấy lão ngũ cả người bay ngược ra sau như rẻ rách, Nam Vô Tâm vẫn đứng đó không những vậy còn lớn lối hơn khiêu khích:
"Yếu, quá yếu, các ngươi lên hết cho ta!"