Ba vị gia chủ của Lâm gia, Hàm gia và Trần gia thấy vậy cũng thầm mắng Bình Minh Trí lão hồ ly, sau đó cũng tươi cười đứng lên lấy lễ vật đã chuẩn bị ra dâng lên cho Nam Vô Tâm.
"Lâm gia ta có chút lễ mọn để chúc mừng Bách Hoa gia chủ thành lập gia tộc, mong gia chủ nhận lấy!"
"Hàm gia ta cũng tặng gia chủ một chút lễ vật, Bách Hoa gia chủ!'
"Trần gia cũng vậy..."
"..."
Nam Vô Tâm đứng lên cười hi hi ha ha tiếp nhận từng lễ vật của ba người rồi cười nói: "Các vị có lòng, người đâu, rót rượu!"
Sau đó rượu lại được rót đầy ly, Mạn Thiên ngồi bên cạnh cũng đổ thêm cho Nam Vô Tâm, hắn cầm ly rượu lên cùng bốn người cụng chén rồi lại một hớp hết sạch.
Đám người nói chuyện ăn uống vô cùng vui vẻ, Bình Minh Trí lúc này để ý đến nữ nhân ngồi bên cạnh Nam Vô Tâm, hiếu kì hỏi: "Bách Hoa gia chủ, vị này là?"
Nam Vô Tâm trong người đang có hơi rượu, hắn khoắc tay Mạn Thiên rồi cười nói: "Ha ha, đây là phu nhân của tại hạ!"
Mạn Thiên được hắn giới thiệu như vậy trong lòng vui vẻ nhưng vẫn hơi ngượng ngùng, đứng lên trịnh trọng nói: "Tại hạ là Mạn Thiên, hôm nay gia chủ của ta uống hơi quá chén, ăn nói lỗ mãng mong mọi người không để ý."
Đám người cười cười nhưng họ lại thấy Mạn Thiên cái tên này nghe quen quen, Bình Minh Trí nhớ ra gì đó con ngươi co rụt lại, run rẩy nói: "Là Mạn Thiên tiểu thư của Vương Đô Mạn gia sao?"
Mạn Thiên không lạ khi có người nhận ra mình, gật đầu nhã nhặn nói: "Đúng vậy."
Ba tên gia chủ kia nghe vậy kinh hãi, bây giờ bọn họ càng nhận thức thêm sự đáng sợ của gia tộc Bách Hoa, có đệ nhất thiên tài đại lục làm gia chủ, lại còn có cao cấp gia tộc đứng sau trợ giúp.
Chắc chắn sau này sớm muộn cũng phất lên như diều gặp gió, tranh phong với hai thế lực khổng lồ gia tộc Hoa Hồng và gia tộc Floren!
Bây giờ trong lòng bốn tên này đều hiểu Nam Vô Tâm chính là một cái chân lớn, việc họ cần làm chính là ôm thật chặt cái chân này, như vậy bản thân mới có cơ hội thăng tiến.
Nam Vô Tâm đột nhiên lên tiếng nói: "À, không biết các vị gia chủ đây nghĩ gì về hai gia tộc Floren và gia tộc Hoa Hồng?"
Đến rồi, bốn người đồng thời kinh ngạc, họ đoán được Nam Vô Tâm có ý định phát triển gia tộc để cạnh tranh với các gia tộc cao cấp khác nhưng không ngờ hắn nhanh như vậy đã muốn đánh chủ ý.
Nhưng cũng không phản ứng gì với hắn vì họ đều hiểu Nam Vô Tâm sức mạnh lẫn địa vị hiện tại có tư cách để làm việc này.
Bình Minh Trí suy ngẫm một lúc rồi nói: "Gia tộc Hoa Hồng thường ngày khá kín tiếng, theo tại hạ biết thì gia tộc Hoa Hồng không tập trung mấy vào kinh doanh mà tập trung vào sức mạnh, họ cũng có liên kết chặt chẽ với ủy ban chấp pháp và hoàng thất Vương Quốc."
Lâm Minh là gia chủ Lâm gia cũng tán thành nói: "Bình Minh huynh nói đúng, gia tộc Hoa Hồng có được quyền cho phép thi hành lệnh của hoàng thất, các chấp pháp sứ và hộ sứ ở các ủy ban thành chủ yếu là người của gia tộc Hoa Hồng."
"Ngoài ra gia tộc Hoa Hồng còn có nữ Bá Tước tọa trấn, ta nghe nói ngài ấy một thân kiếm đạo phi phàm, còn thường xuyên được triệu kiến lên thành Khởi Nguyên nhận khen thưởng."
Nam Vô Tâm gật gù, gia tộc Hoa Hồng xem ra chính là tay sai của hoàng thất, quyền thi hành lệnh chính là cho phép người trong gia tộc Hoa Hồng có thể sử dụng luật pháp để xử phạt và bắt người làm trái luật của Vương Quốc.
Nữ Bá Tước được nhắc đến kia Nam Vô Tâm cũng chẳng xa lạ, Astrid là người cháu được yêu quý nhất của Bá Tước Hoa Hồng khi còn sống, cho nên nàng từ nhỏ đã thừa kế hết tài nghệ của Bá Tước, không những vậy nhờ quan hệ của ông mình mà Astrid còn được Quốc Vương Thane trọng dụng, phong làm Bá Tước khi còn rất trẻ.
Nhưng đây không phải điều hắn muốn nghe, nói: "Ồ, vậy còn gia tộc Floren thì sao, tại hạ thấy bên trong nội thành các sản nghiệp kinh doanh chủ yếu là của gia tộc này."
Nghe thế, Hàm Khôn gia chủ của Hàm gia khuôn mặt lại bất đắc dĩ nói: "Ài, Bách Hoa gia chủ nói đúng, không chỉ nội thành mà ngoại thành gia tộc Floren cũng chen chân vào, bọn hắn cậy quyền thế lớn của mình mà lấn chiếm hết địa bàn của chúng ta, tự ý xây dựng sản nghiệp của mình trên đó."
Trần Tâm gật đầu, nói: "Nhắc đến gia tộc Floren, không những bọn chúng lấn chiếm địa bàn mà còn bắt chúng ta đóng thuế bảo hộ cho bọn chúng, kể cả trung cấp gia tộc cũng không thoát nạn, nhiều gia tộc đã tố cáo lên ủy ban chấp pháp nhưng vẫn không có kết quả gì."
Bình Minh Trí cũng chen mồm vào nói: "Đúng vậy, người của gia tộc Floren còn rất phách lối, bọn chúng luôn không coi ai ra gì, gia nhân của ta đã nhiều lần bị bọn chúng ức hiếp, bắt nạt."
Nhìn đám người với nét mặt bất bình, căm tức Nam Vô Tâm cũng đoán được ra rằng gia tộc Floren trong mắt các gia tộc tại thành Tường Vi giống như cái gai trong mắt, danh tiếng có thể nói là tệ đến cực điểm.
Nhưng họ chỉ là sơ cấp, trung cấp gia tộc nhỏ bé, trong mắt gia tộc Floren hùng mạnh, tài phú ngập trời thì chẳng đáng gì, còn hiện thân của công lý, gia tộc Hoa Hồng thì vẫn luôn im lặng không có động thái gì.
Cộng thêm trong người đang có hơi rượu, Nam Vô Tâm hùng hùng hổ hổ nói tiếp: "Ta thấy mọi người nói rất có lý, như tên thiếu gia Florentino đó chẳng phải thứ gì tốt, ngày ngày ăn chơi trác táng, tham tiền háo sắc, không những thế ta nghe nói hắn nói hắn còn bắt bạt người dân, thậm chí là làm nhục nữ tử nhà lành, không thể chấp nhận được..."
Mấy tên gia chủ toát mồ hôi, lập tức gấp gáp đứng lên can ngăn Nam Vô Tâm, Bình Minh Trí hốt hoảng nói: "Bách Hoa gia chủ, lời này không thể nói lung tung, dù sao thì hắn cũng là thiếu gia của gia tộc Floren, không thể nói như vậy được..."
Nam Vô Tâm không những không dừng lại mà còn nói to hơn, ngữ khí bên trong còn xen lẫn tức giận: "Cái gì mà lung tung, ta nói không đúng sao, gia tộc Floren làm trái quy định, thiếu gia nhà bọn hắn thì ức hiếp dân lành, làm nhiều chuyện xấu, có gì mà không nói được, lẽ nào mấy người và bọn hắn cùng một giuộc sao?"
Bốn tên gia chủ thấy vậy thì cứng họng, họ tất nhiên không phải cùng một phe với gia tộc Floren và cũng biết điều mà Nam Vô Tâm nói là hoàn toàn đúng sự thật, nhưng trước gia tộc Floren hùng mạnh, tai mắt khắp nơi, họ sợ lời Nam Vô Tâm nói không may bị người khác nghe thấy.
Bình Minh Trí giọng điệu khuyên giải nói nhỏ: "Khụ, Bách Hoa gia chủ, ta biết điều ngài nói là đúng nhưng gia tộc Floren.."
Chưa nói xóng Nam Vô Tâm đã chen ngang, lần này hắn không chỉ đứng lên nữa mà đứng lên ghế, một chân đặt lên bàn hùng hổ nói: "Gia tộc Floren làm sao, các người cho là ta sợ, không hề, Ayatte ta không bao giờ sợ bọn chúng."
Tiếp đó, ánh mắt liếc qua một lượt đám người dõng dạc nói: "Lẽ nào các người bị gia tộc Floren lấn áp, bắt nạt không tức giận sao, ủy ban chấp pháp không hành động thì mấy người đứng im chịu nhục sao, các người không nghĩ đến gia nhân nhà mình bị bắt nạt, ức hiếp sao, các người cam lòng mãi mãi chỉ là sơ cấp gia tộc không ngóc đầu lên nổi sao?"
Nam Vô Tâm hơi rượu đã ngấm đến tận xương, hắn chỉ tay vào mặt từng người một khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận xen lẫn tiếc nuối nói: "Nếu là như vậy thì ta thật sự kết giao nhầm người rồi, vốn tưởng rằng hôm nay chúng ta có thể ngồi uống rượu với nhau, kết bái làm huynh đệ cùng nhau xông pha tiến lên, nhưng mấy người làm ta quá thất vọng."
"Thế rồi có thể cùng nhau đấu tranh chống lại gia tộc Floren, đem những tội ác của bọn chúng ra ngoài ánh sáng, trả lại yên bình cho thành Tường Vi, nhưng xem ra chỉ mình ta suy nghĩ như vậy."
Nói rồi, Nam Vô Tâm tiến xuống đất, nhưng đang trong cơn say, bước xuống tí thì ngã nếu không có Mạn Thiên đón đỡ lấy hắn, Nam Vô Tâm tránh thoát khỏi bàn tay nàng, lùi ra sau vài bước rồi quay người lại, để lộ ra bóng lưng cô độc trước đám người, buồn tủi nói: "Thôi được rồi, nếu các người đã không muốn cùng ta đấu tranh thì thôi vậy, ta không thể mang các người cùng đi lên được, có lẽ, chúng ta không cùng chí hướng."
Đám người đằng sau kể cả Mạn Thiên đều há hốc mồm kinh ngạc, bốn tên gia chủ của bốn gia tộc thì mặt đỏ tía tái, cứng họng không nói được gì.
Họ tức giận, không phải tức giận Nam Vô Tâm mà tức giận bản thân mình, bị một thiếu niên chưa bằng tuổi con mình giáo huấn nhưng làm họ không nói được lời nào.
Đồng thời nhiệt huyết tuổi trẻ trong người họ cũng sôi sùng sục trở lại, đương nhiên rồi khi mà để làm gia chủ lãnh đạo một gia tộc không phải chuyện dễ, thời còn trẻ bốn người cũng là một phương anh kiệt, chỉ tiếc thiên tư có hạn không thể đi xa.
Nay nghe thấy những lời mà Nam Vô Tâm nói làm họ nhớ lại thời thanh niên của mình, khi đó họ là cỡ nào nhiệt huyết, cỡ nào ngông cuồng mà bây giờ lại trở nên nhu nhược và khúm núm.
Bình Minh Trí là người dứt khoát nhất, hắn tiến đến sau lưng Nam Vô Tâm, trước ánh mắt của đám người Bình Minh Trí cúi thấp người xuống xúc động nói:
"Bách Hoa gia chủ ngài nói đúng lắm, ta quyết định từ hôm nay, trên dưới gia tộc Bình Minh trở thành phụ tá đắc lực cho gia tộc Bách Hoa, với gia tộc Bách Hoa cùng tiến cùng lui, cùng vinh cùng nhục!"
Nói xong lời đó, Bình Minh Trí trong tâm đã không có hối hận gì, hắn giờ phút này chỉ muốn với Nam Vô Tâm cùng tranh đấu, không muốn nhu nhược cam chịu cảnh gia tộc bị ức hiếp nữa.
Đột nhiên Bình Minh Trí cảm thấy trong người như có thứ gì đó buông lỏng ra, khí tức trên người đang ở mức Cao Thủ hậu kì cảnh giới bấy nhiêu năm không thăng tiến vậy mà lại tăng thêm một chút, Bình Minh Trí kinh ngạc, hắn cảm thấy chỉ cần bế quan tu luyện thêm một chút là có thể phá cảnh, đột phá lên đến Đại Cao Thủ cảnh giới.
Trước sự biến hóa của Bình Minh Trí, đám người Mạn Thiên và ba tên gia chủ kinh ngạc há hốc mồm, Mạn Thiên suy đoán nói: "Có lẽ là do Bình Minh gia chủ gạt bỏ được tâm cảnh trói buộc, từ đó mà phá được bình cảnh chuẩn bị đột phá cảnh giới!"
Bình Minh Trí cũng cảm thấy vậy, ánh mắt nhìn đến Nam Vô Tâm càng thêm phần sùng bái, xúc động ngàn phần nói: "Bách Hoa gia chủ đúng là thần nhân, vậy mà chỉ bằng mấy câu nói đã giúp ta thắng được tâm cảnh, có thể đột phá!"
Lâm Minh, Hàm Khôn và Trần Tâm thấy vậy cũng không còn do dự nữa, giống với Bình Minh Trí, tiến đến sau lưng Nam Vô Tâm phát ra giống như lời tuyên thệ:
"Lâm gia nguyện làm phụ tá cho Bách Hoa gia tộc, với Bách Hoa gia tộc cùng tiến cùng lui, cùng vinh cùng nhục!"
"Hàm gia nguyện làm phụ tá cho Bách Hoa gia tộc, với Bách Hoa gia tộc cùng tiến cùng lui, cùng vinh cùng nhục!"
"Trần gia nguyện làm phụ tá cho Bách Hoa gia tộc, với Bách Hoa gia tộc cùng tiến cùng lui, cùng vinh cùng nhục!"
Giống với Bình Minh Trí, tâm cảnh đã được khai sáng, ba người cũng phá vỡ được bình cảnh xiềng xích, thuận lợi có thể đột phá.
Mạn Thiên ánh mắt si mê nhìn bóng lưng của Nam Vô Tâm, nàng không ngờ rằng hắn lại lợi hại như vậy, chỉ bằng mấy câu nói mà đã có thể thu về bốn gia tộc sơ cấp là phụ tá.
Nhưng không chỉ có vậy, bốn gia chủ nay đã khác xưa, khi họ đột phá lên Đại Cao Thủ cảnh giới, gia tộc cũng vì thế mà được phong thành trung cấp gia tộc.
Đám người hầu của gia tộc giờ mới biết gia chủ lợi hại, làm dân đen như họ rất hiểu nỗi khổ khi bị ức hiếp bóc lột từ gia tộc hùng mạnh như Floren, cho nên phát ngôn trả lại yên bình cho Thành Tường Vi của hắn đã làm mọi người xuất từ nội tâm thán phục.
Yến hội được tổ chức hiện tại đã trở thành sân khấu cho Nam Vô Tâm, ai nấy đều dùng ánh mắt kính nể lẫn sùng bái nhìn hắn, họ không hề hoài nghi việc hắn có làm được hay không.
Rõ ràng đệ nhất thế hệ trẻ thiên tài đại lục, hạng nhất Quang Vinh Đài, quán quân Đấu Trường Vinh Quang, đệ tự của Chí Tôn giả Thiên Mệnh Thủy Sư, người có được cao cấp gia tộc tiểu thư làm phu nhân là những điều mà không phải ai cũng có thể làm được...