Oán hồn đã chết, dòng chữ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Nam Vô Tâm, theo hắn hiểu thì đây chính là từ người sống sau khi chết sinh ra cực độ lòng oán hận mà thành, xem ra linh hồn của cô gái trước mặt này khi còn sống đã phải chết trong sự đau khổ, oan khuất!
Thời khắc này hắn cũng triệt để hiểu ra vì sao Mạn Thiên lại thấy kì quái, vì sao khu đất này lại được bán rẻ như vậy trong khi nó lại là một khu đất tốt.
Xem ra không có miếng bánh nào vừa thơm ngon lại vừa rẻ, oán hồn trước mặt này xem ra chỉ mới là Kim Cương I cấp, nhưng hắn đã là Cao Thủ sơ kì cảnh giới, còn không đấu lại hay sao.
Lúc này Nam Vô Tâm đã lấy lại được sự tỉnh táo, kiếp trước đúng là hắn có sợ ma nhưng bây giờ là thế giới siêu nhiên, không việc gì hắn phải sợ.
Nam Vô Tâm nhìn kĩ oán hồn trước mặt, xuất hiện ở trung tâm của khu đất, một thân ảnh hư ảo mờ nhạt của một cô gái xinh đẹp, Nam Vô Tâm cũng không hiểu vì sao linh hồn mà vẫn có quần áo mặc, nhưng mà trên khuôn mặt của oán hồn cô gái đó là vẻ vô hồn, ánh mắt không còn tiêu cự.
Hiển nhiên là trước khi chết đã phải chịu cực điểm đau khổ!
Mạn Thiên khi nãy thấy Nam Vô Tâm giật mình hô lớn khiến nàng theo bản năng mà cũng giật nảy mình sợ hãi mà ôm lấy hắn, lúc này nàng cũng đã lấy được sự tỉnh táo nhưng mà cảm giác lạnh gáy và từng cơn nổi da gà khiến Mạn Thiên vẫn hơi lo sợ nói:
"Ayatte, có chuyện gì vậy?"
Nam Vô Tâm ánh mắt không rời khỏi oán hồn của thiếu nữ, hai tay lại rất thành thật ôm chặt lấy cơ thể nóng bỏng của Mạn Thiên, trên miệng nghiêm trọng nói: "Thiên tỷ, đúng như tỷ suy đoán, khu đất này có điểm kì quái cụ thể là có oán hồn đang ám lấy!"
Mạn Thiên kinh hãi, nàng không nghi ngờ hắn nói chút nào, việc linh hồn xuất hiện cũng không có gì lạ lẫm nhưng không ngờ chính mình lại gặp phải, lo lắng nói: "Hay là chúng ta đi mua chỗ khác thôi.."
Nam Vô Tâm lắc đầu kiên quyết nói: "Không, ý ta đã quyết!" Thực ra là Nam Vô Tâm sau khi mua xong khu đất này thì còn đúng hơn 16000 vàng, đến khu đất rẻ nhất vùng ngoại thành cũng không mua nổi nữa.
Oán hồn của cô gái kia khi nãy cảm nhận có người xâm nhập lãnh địa của mình lập tức phát ra từng sợi năng lượng âm khí chết chóc để cảnh cáo, nhưng lại phát hiện hai người này mãi mà không đi khiến nó quay sang nhìn hai người.
Lại phát hiện một trong hai người đang nhìn về phương hướng của mình, oán hồn nghi hoặc nhưng chỉ nghĩ đó là trùng hợp, nó biết mình đã chết, đang ở hình dạng linh hồn, người còn sống không thể nhìn thấy!
Nhưng lại thấy một hồi lâu mà tên kia vẫn còn nhìm chằm chằm mình, oán hồn di chuyển sang một địa điểm khác rồi lại nhìn tên kia.
Oán hồn ngạc nhiên lần nữa khi mà thấy tên kia lại ngoái đầu sang hướng của mình, ánh mắt của hắn đối diện với bản thân mình.
Oán hồn nghi hoặc chỉ tay về phía mặt mình, tên kia lại gật đầu, oán hồn lúc này đã có thể xác định được tên này vậy mà có thể nhìn thấy mình.
Thế là nó bắt đầu di chuyển về phía gần hai người, tầm nhìn của nó không được tốt lắm, khi nhìn từ xa nó chỉ có thể thấy được hình bóng mờ nhạt của đối phương, đến gần lúc, oán hồn mới có thể thấy rõ được dung mạo của hắn.
Khi oán hồn nhìn thấy Nam Vô Tâm lúc, nó đột nhiên hai mắt đỏ ngàu, khuôn mặt vô thần chuyển sang thành giận dữ cùng thù hận, âm thanh ai oán lạnh lẽo vang lên: "Nam nhân, nam nhân!"
Nam Vô Tâm bên kia thấy oán hồn đến gần, khuôn mặt của nó mặc dù không còn chút huyết sắc nào nhưng lại rất xinh đẹp, Nam Vô Tâm có thể lờ mờ đoán được nàng lí do chết là gì.
Đột nhiên thấy oán hồn kia vậy mà khuôn mặt biến sắc, lao đến tấn công mình một cách bất ngờ, Nam Vô Tâm nhanh chóng ôm lấy cùng Mạn Thiên né tránh sang một bên.
Hưu...
Mạn Thiên đang nghi hoặc vô cùng với hành động của hắn, đột nhiên nàng cảm giác được một cơn rét lạnh sượt qua người mình, Mạn Thiên kinh hoảng nhìn Nam Vô Tâm run rẩy nói: "Sao vậy Ayatte, giống như có thứ gì...!"
Nhưng Nam Vô Tâm không có thời gian giải đáp thắc mắc của nàng, hắn liên tục bế Mạn Thiên né tránh đi từng đòn tấn công đến của oán hồn, mặc dù chỉ mới là Kim Cương I cấp, tốc độ không nhanh nhưng Nam Vô Tâm cảm nhận được từng cơn sóng chết chóc lan đến trên mỗi đòn đánh của oán hồn.
Nam Vô Tâm dứt khoát thi triển Bất Hủ Thánh Quang, một nguồn ánh sáng mạnh mẽ thánh khiết xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, Nam Vô Tâm căn thời gian oán hồn kia tấn công đến lần nữa, hắn đưa tay lên chiếu nguồn Thánh Quang thẳng vào người của oán hồn.
"Aaaa...aa!" Từng âm thanh ai oán đau đớn vang lên, oán hồn khuôn mặt đau khổ đến cực điểm, nhưng mà từng sợi hắc khí đang dần dần thoát ra khỏi linh hồn của nó.
Mạn Thiên nằm trong lòng Nam Vô Tâm cảm nhận được một âm thanh vang vảng ghê rợn trong không khí, nhưng may mà có Thánh Quang của Nam Vô Tâm ở gần nếu không thì làn hắc khí toát ra từ oán hồn của thể khiến nàng chịu ảnh hưởng.
Một lúc lâu sau, oán hồn dần dần không còn phát ra từng tiếng kêu thê lương nữa, khuôn mặt cũng từ từ thanh tịnh trở lại, màu chủ đạo của linh hồn cũng từ màu tím than u ám chuyển sang màu trắng bạc.
Âm thanh đầu tiên mà nó nghe được sau khi tỉnh táo trở lại chính là: "Bây giờ nói chuyện được rồi chứ!"
Nam Vô Tâm thu lại Thánh Quang nhìn oán hồn nói, thực ra hắn định tịnh hóa đối phương luôn, cho nó đầu sang sang kiếp khác nhưng mà một âm thanh lại vang lên lúc đó:
"Ting~ Phát động nhiệm vụ phụ tuyến: Oán hồn bạc mệnh! Nội dung: Oán hồn thiếu nữ Lưu Thanh khi còn sống bị người hãm hiếp, giết hại nên sinh ra cực độ lòng oán hận cùng đau khổ, kí chủ phải trợ giúp oán hồn Lưu Thanh báo thù sau đó mới được tịnh hóa đối phương về nơi chín suối!"
"Phần thưởng: Pháp bảo: Dưỡng hồn ngọc."
"Thất bại: Không."
Nhiệm vụ bất ngờ phát động, mà lại còn được ban thưởng, nếu thất bại cũng không bị phạt cho nên ngu gì không làm.
Linh hồn của Lưu Thanh đột ngột quỳ xuống trước mặt Nam Vô Tâm, khuôn mặt ngoài vẻ vô thần ra thì hiện lên chút biết ơn nói: "Cảm ơn ân nhân đã giúp Lưu Thanh diệt trừ ác niệm, mong ân nhân có thể tịnh hóa cho Lưu Thanh an nghỉ!"
Nam Vô Tâm nhìn cô gái trên khuôn mặt hoàn toàn vô cảm, khi lấy lại được tính bản thiện trong linh hồn cũng chỉ muốn chết thì thở dài, hắn chỉ đơn giản nói: "Cô không muốn báo thù sao?"
Lưu Thanh không do dự đáp: "Có!"
Nam Vô Tâm khó hiểu nói: "Vậy sao không làm mà lại muốn chết làm gì?"
Lưu Thanh vô thần đáp: "Lưu Thanh không làm được, hắn có sức mạnh, có quyền phú, Lưu Thanh đi cũng chỉ vô ích!"
"Vậy tên đó là ai?" Nam Vô Tâm hiếu kì hỏi.
Lưu Thanh nghe vậy trên khuôn mặt hiện lên vẻ cừu hận cùng thống khổ nói: "Hắn là truyền nhân trực hệ của gia tộc Floren, thiếu gia Florentino!"
Nam Vô Tâm giật nảy mình, thông tin mà Lưu Thanh nói ra khiến hắn nhất thời không tiếp thu nổi.
Qua một hồi cùng Lưu Thanh nói chuyện, Nam Vô Tâm đại khái hiểu ra toàn bộ vấn đề.
Oán hồn tên Lưu Thanh, là trung cấp gia tộc Lưu gia tiểu thư, sinh ra với dung mạo xinh đẹp, tính tình lương thiện hiền lành.
Thiên phú lại không tồi, Lưu Thanh 19 tuổi đã là Kim Cương I cấp cảnh giới, tương lai nếu có phấn đấu chắc chắn sẽ có thể tiến xa hơn.
Tất cả thay đổi vào một buổi chiều, Lưu Thanh được mời vào một buổi vũ hội các quý tộc do thiếu gia nhà Floren tổ chức, ở đó hội tụ các thiếu gia tiểu thư các gia tộc, cùng nhau ăn chơi uống rượu ca hát vui vẻ.
Lưu Thanh do dung mạo xinh đẹp đã lọt vào mắt xanh của thiếu gia Florentino nổi tiếng phong lưu háo sắc, đối với cô gái khác, được thiếu gia Florentino ưu ái có thể nói là một bước lên trời.
Nhưng Lưu Thanh không phải hạng người đó, nàng không phải loại nữ nhân dùng thân thể mình để đi lên.
Tuy nhiên Florentino không tha cho nàng, hắn đã âm thầm hạ thuốc và bên trong rượu của Lưu Thanh, khi nàng tỉnh lại, thân dưới đau nhức vô cùng, thứ mà nàng giữ gìn 19 năm đã bị tên thiếu gia kia lấy mất.
Lưu Thanh đau khổ khóc lớn, nhưng tên thiếu gia kia chỉ ném cho nàng một cái nhẫn trữ vật cùng ánh mắt vô tình.
Lưu Thanh không cam lòng, nàng không màng danh dự của bản thân mà muốn phơi bày tội ác của Florentino ra ánh sáng, Lưu Thanh tố cáo lên Chấp pháp hội thành Tường Vi về hành vi đồi bại của Florentino.
Tuy nhiên gia tộc Floren hùng mạnh chỉ có Florentino là truyền nhân trực hệ duy nhất, mọi việc đã được bọn hắn một tay thông đồng với nhau sắp xếp ổn thỏa, Florentino đê tiện nham hiểm vẫn nhởn nhơ ngoài vòng công lý.
Lưu Thanh không bỏ cuộc, nàng đã đi khắp nơi kể nệ tội ác của hắn và đòi lại công lý nhưng một thân nàng nhỏ bé sao dậy được một gia tộc Floren to lớn.
Florentino phát hiện hành động của nàng, hắn tức giận vô cùng, trong mắt hắn thì nữ nhân nào được ngủ một đêm với hắn chính là vinh hạnh của người đó.
Florentino đã đích thân trong đêm tiến đến ngoại thành gia tộc Lưu gia, hắn với quyền thế của mình đã sai người bắt Lưu Thanh, còn kết tội cho nàng tội phỉ báng và làm nhục danh dự của hắn.
Lưu Thanh sau đó bị xử tử, gia tộc của nàng từ đó cũng bị nhà Floren thâu tóm, nam thì bị đưa làm người hầu, công cụ lao động, còn nữ thì...
Kết thúc sinh mệnh đầy bi thương của Lưu Thanh, nhưng từ cực độ oán niệm và đau khổ, một linh hồn tà ác Lưu Thanh trỗi dậy, nàng trú ngụ tại chính mảnh đất của gia tộc mình với ý niệm thủ hộ mảnh đất.
Khi có người vào bên trong, Lưu Thanh dù đã hóa thành tà ác nhưng sâu tận trong bản tâm vẫn là một người lương thiện, nàng chỉ phóng ra từng đợt âm khí lạnh lẽo để đuổi người đi.
Nhưng khi có người lại gần Lưu Thanh, phát hiện đối phương là nam nhân sau đó, từng kí ức đau khổ ùa về khiến phần ác lấn át hoàn toàn lí trí, Lưu Thanh đã không kiềm chế nổi mà giết chết toàn bộ người trong khu đất.
Từ đó mà người ta mới truyền tai nhau rằng khu đất này bị vong ám!
Nam Vô Tâm nghe xong câu truyện cũng cảm thán, cuộc đời của Lưu Thanh có lẽ dùng câu hồng nhan bạc mệnh để hình dung, nàng chết nguyên nhân sâu xa chính là do dung mạo xinh đẹp của mình.
Nhưng Lưu Thanh xinh đẹp không sai, mà sai chính là tên thiếu gia gian ác kia, làm Nam Vô Tâm không ngờ rằng Florentino tay kiếm hào hoa trong Liên Quân được nhiều người yêu thích thực ra lại là một tên như vậy.
Thế mà làm Nam Vô Tâm có một đoạn thời gian hâm mộ hắn, phong lưu hào hoa, được nhiều phái nữ yêu thích theo đuổi, không ngờ đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng đó lại là một con người dơ bẩn, kinh tởm và ác độc đến như vậy.
Mạn Thiên còn đang lơ ngơ không hiểu gì thì đột nhiên thấy Nam Vô Tâm cảm xúc thất thường, nàng lo lắng hỏi: "Sao vậy, đệ có chuyện gì sao, khi nãy là thứ gì?"
Nam Vô Tâm nghe vậy quay xuống vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Mạn Thiên, đúng vậy, xinh đẹp không phải là cái tội, Nam Vô Tâm chỉ thản nhiên nói: "Xem ra thành Tường Vi này sắp không yên ổn rồi Thiên tỷ à!"
Mạn Thiên bị Nam Vô Tâm nhìn chằm chằm cộng với vuốt ve hai má như vậy lập tức ngượng ngùng, nhưng nàng biết lúc này không phải lúc diễn tình cảm, khó hiểu nói: "Sao lại không yên ổn?"
Nam Vô Tâm nhìn về bên trong nội thành phương hướng, nơi các lâu đài san sát, âm thanh lạnh lẽo vang lên:
"Bị ta phá!"